Hiệu ứng hoa lệ lướt qua trong giây lát, màn hình điện thoại ngập tràn hình ảnh tinh xảo của một thẻ bài.
Dù không chú ý đến chi tiết, nhìn không ra độ tốt xấu của nguyên họa, nhưng từ năm ngôi sao vàng ở góc trên bên phải và hai chữ "Quý hiếm" sáng lên, có thể nhận ra giá trị của thẻ bài này.
“Đây... là thứ cậu muốn sao?” Cô nàng tiểu cẩm lý chưa từng tiếp xúc với trò chơi trên điện thoại hỏi Mạnh Tiểu Nha.
“Sao có thể là thứ tớ muốn?!” Mạnh Tiểu Nha che miệng, âm thanh như thể từ cổ họng phát ra.
Lả Lướt nghe vậy, đang định nói câu “Xin lỗi,” thì nghe Mạnh Tiểu Nha hét lớn: “Siêu quý hiếm thẻ đại thiên vương! Làm sao tớ xứng có được nó?”
Tiểu cẩm lý còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Tiểu Nha đã kích động đến mức lăn lộn trên sô pha.
Với chút lý trí còn sót lại, Mạnh Tiểu Nha giải thích với Lả Lướt: “Ôi trời ơi! Cậu biết không? Thẻ này hoàn toàn không thuộc phạm trù ‘quý hiếm’!
“Mặc dù chất lượng giống nhau, nhưng vì tỷ lệ thu được cực kỳ thấp, nó và ba thẻ bài khác được gọi là ‘Tứ Đại Thiên Vương’ trong trò chơi này!
“Tớ thật sự không ngờ, một kẻ như tớ, hôm nay lại may mắn nhờ tay cậu, nhập cư trái phép vào Châu Âu.”
Vừa nói, cô vừa nâng tay Lả Lướt lên, giả vờ hít một hơi: “A... Đây là hơi thở của người châu Âu sao?”
Năm phút trước, Mạnh Tiểu Nha mời Lả Lướt giúp rút thẻ chỉ nhằm kéo gần quan hệ giữa hai người.
Là một người chơi game dày dặn kinh nghiệm, Mạnh Tiểu Nha biết rằng câu "Tân nhân vận may hảo" chỉ là một câu nói mang tính huyền học, không thể coi là thật.
Nhưng giờ đây, khi hiện thực đã chứng minh điều đó, cô không thể không cảm thán về sự nông cạn của mình trước đây.
Thái độ khoa trương của Mạnh Tiểu Nha khiến Lả Lướt hoảng sợ và rụt tay lại.
Cô còn chưa quen với việc tiếp xúc gần gũi như vậy với con người. Để dời đi sự chú ý của Mạnh Tiểu Nha, cô vội vàng đưa điện thoại trở lại: “Đây, điện thoại của cậu.”
Mạnh Tiểu Nha bừng tỉnh, lấy lại điện thoại, miệng lẩm bẩm: “Đúng đúng đúng! Tớ phải thưởng thức thật kỹ thẻ bài quý hiếm này.”
Cô nhấn vào nút "xác định" trên màn hình, muốn bỏ qua chín thẻ bài bình thường còn lại. Thông thường, chỉ có thẻ bài quý hiếm mới buộc người chơi phải xem hết hiệu ứng và hình ảnh, trong khi thẻ bài bình thường có thể bỏ qua trực tiếp.
Mạnh Tiểu Nha chuẩn bị rời khỏi giao diện rút thẻ để chuyển sang giao diện “thẻ bài thưởng thức” và chiêm ngưỡng tấm thẻ mới suốt ba giờ liền!
Nhưng lần này, khi cô nhấn xác nhận, một đoạn hiệu ứng khác nhưng không kém phần hoa lệ lại xuất hiện.
“Song… song lòng đỏ trứng?” Mạnh Tiểu Nha cảm thấy khó thở.
Kết thúc hiệu ứng, một thẻ bài thiên vương thứ hai xuất hiện.
Mạnh Tiểu Nha suýt nữa đánh rơi điện thoại.
Cô ngơ ngác quay sang Lả lướt: “Lả Lướt, cậu biết không? Ngay cả trong mơ tớ cũng không dám mơ những điều khoa trương như thế này. Hôm nay là sao vậy? Tớ thật sự đang bay lên!”
“Mười lần rút ra được hai thẻ bài thiên vương, nếu tớ kể cho người khác, họ sẽ hỏi tớ đã ăn uống cái gì mà thành như vậy…”
Nhìn thấy Mạnh Tiểu Nha có vẻ hơi ngơ ngác và nói những câu khó hiểu, Lả Lướt lo lắng chạm vào vai cô: “Cậu… không sao chứ?”
“Không sao, tớ chưa bao giờ cảm thấy tốt như thế này.” Mạnh Tiểu Nha nói: “Ngay cả nếu cảnh trong mơ xuất hiện thêm điều này nữa, tớ cũng sẽ không kinh ngạc. Bây giờ tớ là chúa tể của thế giới này!”
Nói xong, cô lại nhấn nút "xác định" trên giao diện.
Một lần nữa, hiệu ứng quen thuộc nhưng lại lạ lẫm hiện ra...
“Hắc, tam dương khai thái?”
“Nga, bốn thế cùng đường.”
“Gia, ngũ phúc lâm môn!”
“Ân, sáu sáu đại thuận...”
Lả Lướt nhìn Mạnh Tiểu Nha nói những thành ngữ không rõ nghĩa, vừa định làm gì đó thì cửa phòng nghỉ lại một lần nữa bị đẩy ra từ bên ngoài.
Cố Thanh Khâu ba bước làm hai tiến vào phòng, nhìn thoáng qua đã thấy Mạnh Tiểu Nha đang ngơ ngác, liền đại khái hiểu được tình huống.
Cô mở miệng nói: “Tiểu Mầm, chị có chút việc, em trước ra ngoài đi.”
Mạnh Tiểu Nha ngẩng đầu lên: “Trong mộng Thanh Khâu nữ thần cũng đẹp như vậy!”
Nhận ra lời nói của Cố Thanh Khâu, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Tốt Thanh Khâu nữ thần, em đây liền đi ra ngoài!”
Nói xong, cô tung tăng ra khỏi phòng, thậm chí còn giúp đóng cửa lại.
Trong phòng tức thì chỉ còn lại Cố Thanh Khâu và Lả Lướt.
Lả Lướt thử đánh vỡ sự im lặng: “Ừm… Chị chị có chuyện gì sao?”
Cố Thanh Khâu không nói một lời, tiến lên dắt tay cô. Như cô đoán trước, tay Lả Lướt lúc này lạnh lẽo như băng, nhìn kỹ gò má khóe miệng cô còn có thể thấy dấu hiệu ẩn ẩn phát tím.
“Em không kiểm soát tốt năng lực của mình, giống như vừa rồi tập trung tinh lực làm một việc, rất dễ dàng tiêu hao linh lực vốn không nhiều lắm của em, biết không?” Vừa thông qua tiếp xúc bàn tay truyền linh lực cho Lả Lướt, Cố Thanh Khâu vừa nói.
Lả Lướt sửng sốt một chút, rồi kinh ngạc xác nhận: “Chị nói… em vừa rồi giúp Mạnh Tiểu Nha rút thẻ…”
Cố Thanh Khâu khẳng định gật đầu “Ừ” một tiếng.
Năng lực của Cẩm lý vốn là vận khí, vừa rồi Lả Lướt đã gần như tiêu hao hết linh lực của mình.
Gật gật đầu, Lả Lướt bừng tỉnh đại ngộ: “Nguyên lai là như vậy, trách không được em hiện tại cảm thấy có chút choáng váng đầu.”
Cô không biết Cố Thanh Khâu cảm giác được cô không ổn nên chạy tới, cũng không biết Cố Thanh Khâu lúc này nắm tay cô là để trị liệu.
Vì thế cô thẹn thùng mà quơ quơ tay mình: “Này, cái này cùng chị nắm tay em có quan hệ gì sao?”
Cố Thanh Khâu vừa muốn duy trì hình tượng “yêu miêu” trong cảm nhận của cô, vừa không thể gián đoạn linh lực cung cấp, chỉ có thể cười nhạt, nhéo nhẹ tay Lả Lướt: “Em nói đi?”
Lả Lướt tựa hồ có chút sợ hãi, nhưng rất mau, cô điều chỉnh tốt biểu tình, trả lời: “Em , em biết rồi.”
Nói xong câu này, cô cúi người tiến tới, trực tiếp ôm chặt lấy Cố Thanh Khâu.
Phòng nghỉ cửa vừa mở ra, Ngu Mộng xách theo một cái hòm thuốc, vừa đẩy cửa vừa hỏi: “Thanh Khâu, người quay phim nói cô chụp một nửa đi rồi, cô cảm thấy không thoải mái...”
Lời còn chưa nói hết, cô liền ngạc nhiên đứng sững trước cảnh tượng Lả Lướt chủ động nhào vào lòng Cố Thanh Khâu.
Tiểu Cẩm lý thấy cô đã đến, còn ôm lấy cổ Cố Thanh Khâu, hỏi: “Chị Ngu Mộng, chị xem em làm được đúng hay không?”
Ngu Mộng hận không thể chưa từng xuất hiện tại đây. Cô cúi đầu cúi người với hai người đang ôm nhau, vừa nói "Xin lỗi", vừa lùi ra ngoài.
Lả Lướt không rõ nguyên do, nhìn về phía Cố Thanh Khâu: “Chị Ngu Mộng … Chị ấy làm sao vậy? Em làm không đúng sao?”
“Em biết chính mình đang làm cái gì sao?” Cố Thanh Khâu sớm đã buông tay Lả Lướt, lúc này đặt tay lên eo cô.
Cô hơi điều chỉnh một chút tư thế, để có thể tốt hơn mà trị liệu cho Tiểu Cẩm lý.
“Em biết a!” Lả Lướt nhấp môi nghiêm túc trả lời: “Phía trước ở trên xe, chị Ngu Mộng không phải đã nói trợ lý cần phát hiện nhu cầu của chị, sau đó chủ động thỏa mãn chị sao?”
Giải thích xong, cô tựa hồ có chút ngượng ngùng. Đỏ mặt nắm chặt hai tay, Tiểu Cẩm lý lại hỏi: “Chị nắm tay em, không phải muốn vận khí sao? Ừ... Cho nên em như bây giờ, có tính là chủ động thỏa mãn chị không?”
Cố Thanh Khâu khó mà trả lời được. Một mặt, Lả Lướt hoàn toàn hiểu lầm nhu cầu của cô, nhưng mặt khác, tư thế ôm nhau này thực sự giúp thi triển pháp thuật tốt hơn.
Vì thế cô tự hỏi một chớp mắt, rồi trả lời: “Ừ, tính đi.”
Cảm thấy như được khẳng định, Lả Lướt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô mở to mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Thanh Khâu, trong mắt có sáng lấp lánh khát vọng, nhưng lại rụt rè không nói rõ.
Đọc hiểu ý tứ của cô, Cố Thanh Khâu buồn cười thở dài một hơi. Cô ngẩng đầu, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ đỉnh đầu Tiểu Cẩm lý, đồng thời tán dương: “Ừ, em làm được rất tốt.”
Như nguyện được khen, nhưng Tiểu Cẩm lý lại không thấy vui như mình tưởng. Côchỉ cảm thấy đỉnh đầu hơi ngứa, đại yêu hơi thở bá đạo khuynh xuống, tràn ngập khắp mình.
Trong loại hơi thở này, hai má cô nóng lên, hô hấp có chút cố hết sức, lại còn muốn phân tâm, ở trong lòng khẩn cầu Cố Thanh Khâu dừng lại dù chỉ một giây.
Không biết qua bao lâu, khi cô phục hồi tinh thần, Cố Thanh Khâu đã buông cô ra.
Phát hiện thân thể cô tạm thời không sao, Cố Thanh Khâu nói: “Chị phải tiếp tục quay chụp. Kế tiếp, em đừng đυ.ng bất cứ việc gì có liên quan đến tỷ lệ, rõ chưa?”
Tiểu Cẩm lý ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Hảo.”
Cố Thanh Khâu thấy vậy, liền hài lòng đi đến cửa, chuẩn bị trở lại studio.
Nhưng cô vừa mở cửa, Ngu Mộng dứng chờ ngoài cửa liền giật mình. Thấy Cố Thanh Khâu ra, Ngu Mộng thấy còn chưa khép cửa, ngó vào phòng nghỉ liếc mắt một cái.
Nhưng cô không thấy gì, cửa đã bị Cố Thanh Khâu đóng kín.
“Cô như thế nào còn ở đây?” Cố Thanh Khâu dò hỏi.
“Tôi phải cho các cô giữ cửa a! Nếu có ai không biết mà tới tìm cô, tôi sẽ ngăn lại!” Ngu Mộng nói.
Cố Thanh Khâu không đáp lại, chỉ nói: “Toàn bộ công ty, sẽ không có ai không biết mà tới tìm tôi, chỉ sợ cũng chỉ có cô đi?”
Ngu Mộng bị nghẹn lời, đến khi lấy lại thần trí đã bị Cố Thanh Khâu bỏ lại một đoạn. Cô vội chạy theo: “Không thể nói vậy a, đặc thù thời kỳ, tôi cẩn thận một chút luôn là không sai! Đúng rồi...”
Cô đột nhiên nhớ đến cái hòm thuốc trong lòng ngực: “Cô đột nhiên rời studio, không phải có bệnh gì đi? Tôi mang hòm thuốc tới, cô nếu không thoải mái, có thể dùng chút thuốc.”
“Không cần, tôi không sao.” Cố Thanh Khâu lắc đầu.
Ngu Mộng đột nhiên lộ ra một bộ “Tôi liền biết” miệng cười: “Tôi hiểu! Mới vừa rồi ở phòng nghỉ, đã được tiểu khả ái chữa khỏi đi?”
Dưới ánh đèn flash, Cố Thanh Khâu cởϊ áσ khoác, phóng tới tay Ngu Mộng.
---
Diễm quang bắn ra bốn phía, nữ thần ảnh hậu nâng cằm: "Đúng vậy, đã chữa khỏi."
——
Chiều hôm nay, trước khi rời công ty, Lả Lướt bị Mạnh Tiểu Nha chặn lại, nhận lấy từ cô một bộ sơn móng tay đỉnh cấp vừa mới thu thập được.
Nhận thức rằng mình không nằm mơ, Mạnh Tiểu Nha dùng giọng điệu sùng kính nói với Lả Lướt: "Lả Lướt, cậu không biết đâu, một lần mở mười hộp mà rút ra sáu thẻ quý hiếm, đối với tớ ý nghĩa rất lớn.
"Tớ có thể tẩy sạch danh hiệu, ba năm sau trên diễn đàn vẫn có thể tự tin, vân đạm phong khinh đăng một cái "1" cũng có người đến chụp ảnh chung lưu niệm để cọ Âu khí.
"Những thứ này cậu nếu không nhận, tớ khoe ra cũng không an tâm!"
Lả Lướt bị sự nghiêm túc của cô làm kinh ngạc, khi lấy lại tinh thần thì đã thấy trong lòng ngực có một hộp chứa đầy các loại sơn móng tay.
Cố Thanh Khâu giúp cô đem đồ vật lên xe: "Nhận đi, đây đúng là thứ em xứng đáng được."
"À... Nhưng... tớ không biết dùng," Lả Lướt vẫn còn lúng túng, "Tiểu Nha tặng tớ những thứ này, chẳng phải là lãng phí sao?"
Cố Thanh Khâu nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay.
Những móng tay màu hồng nhạt của Lả Lướt, trăng non nhợt nhạt rõ ràng, hình dạng tuyệt đẹp.
"Chị biết dùng," Cố Thanh Khâu nói nhẹ nhàng khi buông tay, "Về nhà chị sẽ giúp em."