Dã Trì Mộ cũng không phải đang đùa giỡn với Cố Tri Cảnh, trong mắt nàng lóe lên sát khí nồng liệt, mũi dao kề chặt bên tuyến thể cô, chỉ cần Cố Tri Cảnh hơi động một chút, mũi dao sẽ không chút lưu tình đâm xuyên qua cổ cô, một khi cắm vào Cố Tri Cảnh sẽ chảy máu thật nhiều, tuyến thể hư hao, không chết cũng trọng thương.
Cố Tri Cảnh gục đầu vào chăn bông y tế, trong khoang mũi tràn ngập mùi nước khử trùng, bởi vì ban nãy tỉnh lại vô thức động đậy, mũi dao qua loa đâm rách da, lưỡi dao trắng bạc dưới nắng phản chiếu lóe lên ánh sáng chói mắt.
Tay Dã Trì Mộ nắm rất ổn định, ánh sáng không chút chớp động.
“Chào buổi sáng.” Cố Tri Cảnh hơi động môi, không dám nói nhiều, chỉ sợ lỡ lời rước họa vào thân.
Dã Trì Mộ không nói gì, những lời này nằm trong phạm vi an toàn, cũng không kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nàng.
“Tôi có thể ngẩng đầu nói chuyện không?” Cố Tri Cảnh tiếp tục thăm dò, thân thể này của nguyên chủ bình thường chỉ biết ra ngoài gây sự, chẳng bao giờ tập luyện thể thao, để giờ đây mới nằm sấp một hồi mà eo lưng cô đã hơi đau nhức, nhất là từ cổ trở xuống, hoàn toàn cứng đờ.
“Cố Tri Cảnh, cô muốn chết sao?” Dã Trì Mộ hỏi.
Cố Tri Cảnh thành thật: “Không muốn.”
Cô vô cùng chân thành mà xin lỗi Dã Trì Mộ, “Rất xin lỗi, những chuyện quá phận tôi đã làm với cô, tôi đã nghĩ xong cách đền bù. Trước mắt cô cứ ở lại bệnh viện, tôi sẽ cho người chăm sóc cô 24/24...”
“Biếи ŧɦái.”
Dã Trì Mộ cắt lời cô, mũi dao hơi xuyên qua xé rách da thịt, Cố Tri Cảnh đau đến la lên một tiếng, cô không biết mình nói sai chỗ nào, đắc tội Dã Trì Mộ.
“Hả?”
Cố Tri Cảnh ngàn lần không hiểu, cô nhíu mày, hơi đau một chút.
Dã Trì Mộ cắn môi dưới, lạnh giọng nói: “Đừng nghĩ tôi không biết cô muốn gì, chơi trò cầm tù? Ở trong bệnh viện càng khiến cô hưng phấn, phải không?”
Cánh tay dùng lực ép xuống, lần nữa đâm thủng da.
“...”
Thật sự không phải mà.
Cố Tri Cảnh có thể hiểu được, dù sao Dã Trì Mộ cũng là phản diện, bình thường phản diện thích điều khiển người khác vì nàng xông pha khói lửa, sẽ không dễ dàng tin tưởng ai.
Đây cũng là điểm Cố Tri Cảnh thưởng thức nhất ở nàng.
Vĩnh viễn không tin những kẻ bên cạnh hoa ngôn xảo ngữ, làm theo ý mình, Cố Tri Cảnh từng ở xã hội hiện thực vì tình nghĩa mà nếm thật nhiều thua thiệt.
Hơn nữa, lấy thanh danh của nguyên chủ mà nói, ai dám tin tưởng người đó là đồ đầu đất.
“Tôi tư vấn cho cô một chút, chuyện hôm qua quả thực ác liệt, cô có thể báo cảnh sát đem tôi bắt về cục, tôi sẽ sắp xếp luật sư cho cô...”
Còn chưa dứt lời, đầu Cố Tri Cảnh lại bắt đầu phát đau.
Chuyện gì xảy ra?
Lẽ nào có thứ gì đó đang át chế cô, không muốn để cô cùng Dã Trì Mộ giải quyết chuyện này, đang ngăn cô xoay chuyển kết cục của Dã Trì Mộ sao?
Hôm qua Cố Tri Cảnh đã tiêu hao quá nhiều sức lực, qua một đêm, cô không còn có thể chống đỡ nổi, trên trán, cổ đều nổi lên từng tầng mồ hôi lạnh, cực lực khắc chế thân thể không run rẩy.
Tiếp lấy, cô nghe thấy một tiếng cười, thanh âm Dã Trì Mộ lành lạnh hướng sát bên tai cô vang lên: “Cố Tri Cảnh , cô vừa nói muốn đi đồn cảnh sát, lại vừa sợ đến run rẩy, kỹ năng diễn xuất rất kém cỏi, còn ngồi tù...”
Dã Trì Mộ chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt như có ngàn vạn mũi đao muốn đâm xuyên qua Cố Tri Cảnh, “Những kẻ như cô, chân trước bước vào chân sau liền có thể ra.”
Cố Tri Cảnh nắm chặt chăn mềm, “Thật xin lỗi.”
Dã Trì Mộ hơi chếch mắt, hướng về phía Cố Tri Cảnh nở một nụ cười, cười đến yêu dã mị hoặc.
Mặc dù đã đánh thuốc ức chế, nhưng nàng vẫn rất có sức hấp dẫn.
“Kỹ xảo theo đuổi người khác của cô vẫn vụng về như thế. Một bên chèn ép tôi, một bên lại anh hùng cứu mỹ nhân, cô nghĩ tôi sẽ yêu cô chắc? Trò cười.”
Nàng gằn từng chữ nói: “Cố Tri Cảnh. tôi vĩnh viễn sẽ không, yêu, cô.”
Mấy chữ sau gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Đầu Cố Tri Cảnh không đau, trái tim lại bỗng nhiên co thắt lại.
Đau quá.
“Nếu cô không có cách nào nguôi giận, vậy liền đem tuyến thể của tôi cắt đi thôi.” Cố Tri Cảnh nghiêm túc nói.
“Tốt, dù sao sớm muộn gì tôi cũng phải chết...”
Ngữ điệu Dã Trì Mộ rất thoải mái, lại như vô tình vạch ra tương lai tăm tối của mình, nàng nói ra những lời này, cảm giác đau đớn cùng áp bách trong đầu Cố Tri Cảnh nháy mắt biến mất, nhưng trạng thái này ngược lại để nội tâm cô càng thêm khủng hoảng.
Vào thời điểm dao sắp hạ xuống, cửa bị người đẩy ra, Dã Trì Mộ nhanh chóng thu hồi dao, nàng đè lại cánh tay, đem dao giấu phía sau.
Dã Trì Mộ nhìn về phía cửa, tay chậm rãi nhét dao xuống dưới gối.
Người vào là bác sĩ.
Đó là một nữ nhân trẻ tuổi, kính mắt treo trên sống mũi, nàng vừa vào liền quét mắt về phía Cố Tri Cảnh . Cố Tri Cảnh đỡ giường chậm rãi đứng dậy, hơi khép áo choàng tắm, sửa sang lại bề ngoài, sau đó rất có lễ phép hỏi về tình huống của Dã Trì Mộ.
Cố Tri Cảnh khi đứng cao hơn bác sĩ một chút, dễ dàng nhìn đến bảng tên ghim trên ngực nàng: Giang Thuỷ Nguyệt
Sau này nàng thành bác sĩ riêng của Dã Trì Mộ , mỗi lần thân thể Dã Trì Mộ không khỏe đều sẽ tìm nàng.
Giang Thuỷ Nguyệt cầm theo hồ sơ bệnh lý tiến đến, nàng cúi người quan sát cổ Dã Trì Mộ, nói: “Tuyến thể cô ấy không có vấn đề, chẳng qua là lần đầu bị đánh dấu, cô lại cắn tương đối mạnh, cần lưu ý một chút.”
Cảm nhận được ánh mắt lành lạnh của Dã Trì Mộ, Cố Tri Cảnh nhanh chóng thu hồi biểu tình trên mặt, áy náy cúi đầu xuống.
Giang Thuỷ Nguyệt tiếp tục nói: “ Lần đầu Omega bị đánh dấu cảm xúc sẽ rất không ổn định, thường xuyên vô thức phóng thích tin tức tố, tốt nhất là nên chiều chuộng cô ấy, cần chú ý thay miếng dán ức chế kịp thời, vì cổ bị trầy da, có thể sẽ chảy nước...”
Liên quan đến những kiến thức sinh lý, Cố Tri Cảnh cảm thấy nên nghiêm túc lắng nghe, một người hiện đại như cô xuyên vào thế giới ABO còn có rất nhiều chuyện chưa rõ, ví dụ như việc thấy cổ người khác gợi cảm không nhịn được cắn vài ngụm.
Chuyện cô nghe rõ nhất chính là sau khi Alpha đánh dấu Omega, tốt nhất không nên rời đi Omega, bởi vì thời điểm này Omega tương đối mẫn cảm, đặc biệt cần được Alpha trấn an, dù là ngoài miệng nói không muốn, vẫn là nên dỗ dành dỗ dành Omega, ôm nàng hôn nàng, dùng lời mật ngọt an ủi vỗ về nàng.
“...À, đây là hình thức chung sống của một đôi vợ chồng AO.” Giang Thuỷ Nguyệt vừa nói vừa đẩy sống mũi, lại nhìn qua Dã Trì Mộ , chỉ thấy nàng buông thõng mắt, không có phản ứng gì.
Tương phản, nổi danh ăn chơi Cố Tri Cảnh lắng nghe rất chân thành, cô cầm bút, dáng đứng thẳng tắp, trên thân tùy ý khoác một chiếc áo choàng tắm, viết chữ như họa, cứng cáp chỉnh tề, nhìn rất tinh tế.
Cố Tri Cảnh nghiêm túc gật đầu, “OK, tôi nhớ rồi.”
Giang Thuỷ Nguyệt cảm thấy khá thú vị, gật đầu: “Tốt lắm.”
Dã Trì Mộ cũng đang đánh giá Cố Tri Cảnh .
Vẫn là người đó.
Thế nhưng từ giọng nói đến biểu cảm đều thay đổi rất nhiều, trước kia Cố Tri Cảnh nói chuyện đều bày ra nét mặt rất phong phú, luôn có dáng vẻ kiêu ngạo tự mãn, thích ở trước mặt nàng nhảy nhót như vai hề, vậy mà bây giờ trên người Cố Tri Cảnh tràn đầy khí chất “người sống chớ gần”, ngữ điệu bằng phẳng lại lễ phép, để người ta không cách nào bắt lỗi, ngược lại không nhịn được tán thưởng.
Trên người cô chỉ mặc áo tắm, phần ngực lộ một mảnh trắng, thấp thoáng có thể nhìn thấy từng đường cong thanh thoát, thoạt nhìn cuồng dã khó thuần, cho dù chỉ là cầm bút viết chữ nhưng thần thái cao lãnh tự phụ lại như đang ký chi phiếu.
Nhìn thế nào cũng cảm giác rất lạ lẫm.
Sau khi đưa bác sĩ ra ngoài, Cố Tri Cảnh đứng ở cửa mày mò điện thoại, chuẩn bị gọi trợ lý đưa đồ dùng hàng ngày tới.
Nguyên chủ là con nhà giàu ăn chơi trác táng, danh bạ lưu lung ta lung tung, thực tế không thể phân biệt nổi số nào là trợ lý.
Nhìn một loạt không tìm ra, bỗng một số không lưu tên gọi tới, vừa nhấc máy đối phương liền mở miệng, “Tiểu thư”.
“Tiểu thư, nghe nói ngài đưa Dã Trì Mộ đến bệnh viện, là đã đánh dấu cô ta sao? Bây giờ tôi liền đem người đến giải quyết...”
Cố Tri Cảnh lạnh giọng cắt lời, “Đem chút đồ ăn đến đi, không cay nhưng cũng đừng quá thanh đạm, đồ ngọt mua chocolate, nhưng không được quá đắng, lại chuẩn bị một ít đồ ăn vặt... Cuối cùng gọi toàn bộ vệ sĩ đến.”
“Vâng?” Đầu dây bên kia mờ mịt, “Tiểu thư?”
Không phải là mang paparazi với luật sư sao, sau đó uy hϊếp người sao?
Cố Tri Cảnh trực tiếp cúp điện thoại.
Ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau, một nam Beta ăn mặc chỉnh tề chạy đến gõ cửa, tay xách nách mang quần áo cùng cơm hộp.
Cố Tri Cảnh để người đứng ngoài cửa, còn mình cầm theo đồ đi vào, cô hỏi Dã Trì Mộ đang ngồi ở đầu giường, “Những thứ này có thể để ở đây được không?”
Dã Trì Mộ không lên tiếng.
Cố Tri Cảnh đặt ở đầu giường đem hộp mở ra.
Sau đó cô ra ngoài tiếp tục cùng trợ lý nói chuyện, bảo hắn mang toàn bộ vệ sĩ canh gác ở đây, không cho phép bất kỳ người nào vào, nhất là paparazi cùng đám bạn nguyên chủ.
“Nếu như có xảy ra chuyện gì, cậu biết tôi sẽ làm thế nào.” Ngữ khí Cố Tri Cảnh lành lạnh, “Dã tiểu thư có yêu cầu gì thì các cậu lập tức đi làm, tốt nhất không nên quấy nhiễu cô ấy.”
“Vâng.” Tần Quang Huy dùng sức gật đầu.
Cố Tri Cảnh lần nữa trở về phòng bệnh.
Tần Quang Huy mờ mịt nhìn đại tiểu thư nhà hắn bình thường tác oai tác quái bỗng trở nên lạnh lùng trầm ổn, còn có chút ôn nhu, mặt đầy ngờ nghệch.
Cả người thay đổi, từ bên ngoài nhìn vào liền dễ dàng nhận thấy, dĩ vãng Cố Tri Cảnh làm việc gì đều sẽ cười rất ác liệt, trong mắt luôn ánh lên dáng vẻ hèn mọn, dầu mỡ.
Bây giờ Cố Tri Cảnh đi đến bên giường, ngữ khí nhẹ nhàng, “Tôi đi ra ngoài một chút.”
Vô tình nghe đến, tiếng nói vẫn là thanh âm đó, lại cởi đi lớp ngoài cao cao tại thượng phách lối, trở nên có chút dịu dàng, rơi vào trong tai như được tắm mình trong gió xuân.
“Diễn tốt thật.” Dã Trì Mộ trong lòng đánh giá.
Dã Trì Mộ trả lời cô, “Tốt nhất cô nên đi khám não.”
“Cô nói có lý...” Cố Tri Cảnh nghiêm túc gật đầu, trực tiếp đứng dậy đi phòng tắm, cô thay một bộ âu phục sạch sẽ, đẩy cửa nói với Tần Quang Huy: “Giúp tôi đặt lịch hẹn với bác sĩ thần kinh, đi chụp CT não.”
Lại quay người nói với Dã Trì Mộ : “Cảm ơn cô quan tâm, vậy tôi đi đây.”
Dã Trì Mộ mấp máy môi mỏng, nhất thời im lặng.
Bị thần kinh hả? Ai quan tâm cô?
Tần Quang Huy: “...”
Thật sự nên đi khám một chút, thế nào hôm nay không làm trò khốn nạn.
Hai người đưa mắt nhìn Cố Tri Cảnh đi về hướng phòng khám khoa não.
Cố Tri Cảnh đi mua miếng dán vết thương trước, vết thương nơi tuyến thể bị trầy hai vệt máu, cô dùng lòng bàn tay hơi đυ.ng vào.
Cố Tri Cảnh nhớ lại đến cảm giác răng đâm qua cổ Dã Trì Mộ .
Rất thoải mái, như đang hút thạch vị táo xanh.
Luôn muốn dùng lưỡi đi liếʍ.
Bẩn thỉu.
Cố Tri Cảnh hung hăng phê bình bản thân, không cho phép nghĩ thêm nữa.
Thiết bị y tế ở thế giới này rất tân tiến, Cố Tri Cảnh trực tiếp nằm vào khoang chữa bệnh, được máy móc quét toàn thân một lượt, không lâu sau kết quả liền ra tới.
Bác sĩ cầm phim chụp ra nhìn nhìn, nói: “Đầu cô có chút vấn đề, trong não xuất hiện nhiều vùng tối rời rạc, quái lạ là những vùng tối này cũng không phải thật thể.”
“Không thể xác định được là thứ gì sao?” Cố Tri Cảnh rất bình tĩnh.
Bác sĩ giơ phim ra quan sát hồi lâu, nói: “Nhìn không ra, chính là vài khối đen, chắc chắn không phải bệnh biến hay khối u... Rất kỳ quái, cho đến bây giờ chưa từng thấy qua vật này.”
“Có phương án trị liệu không?” Cố Tri Cảnh vốn chỉ là cùng Dã Trì Mộ đùa một chút, không ngờ thật sự khám ra bệnh.
“Sắp xếp cho cô nằm viện trước, thứ này nằm ở thần kinh não, trước mắt vô cùng nguy hiểm, tôi liên hệ bệnh viện tìm chuyên gia...”
Lời còn chưa nói hết, Cố Tri Cảnh từ trên giường bệnh đứng dậy, nói: “Trước mắt không cần, về sau có cần tôi sẽ liên hệ bệnh viện.”
“Cố tổng, bệnh này có lẽ có khả năng trị tốt, để chúng tôi nghiên cứu một chút là được, ơ...”
Thanh âm rơi xuống, đã không thấy bóng dáng Cố Tri Cảnh đâu.
Bác sĩ buông phim CT não xuống, cũng không rõ cô đang nghĩ gì, kẻ có tiền không phải nên sợ ốm đau bệnh tật, một khi có bệnh tranh thủ thời gian bỏ tiền ra trị, sợ bệnh nặng về sau có tiền cũng chữa không khỏi sao.
Từ phòng khám ra, Cố Tri Cảnh đi hướng ra ngoài bệnh viện, bước chân rất nhanh, giây phút ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu vào trên mặt cô, cỗ đau đớn kia lần nữa dâng lên, cực lực kéo cô về lại trong phòng, cảm giác đau đớn so với những lần trước mãnh liệt hơn rất nhiều.
Thân thể như bị treo lên giàn lửa thiêu, đầu tựa bị vật cùn đập đến muốn vỡ ra xương sọ, toàn thân cùng máu thịt bị lực ép cưỡng chế, chân hơi hơi phát run, cảm giác ghê tởm liên tiếp xông lên.
May mà hôm nay cô chưa ăn sáng.
Cố Tri Cảnh đã hiểu.
Lực cản này muốn cô trở về, để cô dựa theo cốt truyện nguyên bản mà tiếp tục tiến hành.
Tất cả lực lượng trong đầu ngưng tụ lại, khiến cô minh bạch chuyện bản thân muốn làm, không ngừng thúc giục cô thực hiện.
— hiện tại, ngay bây giờ!
Từng bước một đi đẩy Dã Trì Mộ xuống địa ngục đi!
Như thế thì Dã Trì Mộ bắt buộc phải theo bệnh viện xuất viện sớm, bệnh căn lưu lại trong cơ thể không triệt để khỏi hẳn, từ đây về sau đau đến không muốn sống.
Còn bị truyền thông vấy bẩn, bị cộng đồng mạng không rõ thực hư công kích, sự nghiệp, tình yêu bị đả kích, tròng lên mình cái mác phản diện suốt một đời.
Đi hủy diệt Dã Trì Mộ ! Tận hưởng cảm giác thành công đó!
Cảm giác thành công?
Khóe miệng Cố Tri Cảnh ngậm lấy một nụ cười lạnh, ngăn chặn những ý niệm bốc lên trong đầu.
Cảm giác thành công chính là bị khống chế thân thể, xóa bỏ ý chí, trở thành đao phủ cho kẻ khác?
Bóng tối bên trong thần kinh hẳn là thứ điều khiển thân thể cô, chỉ cần cô không nghe lời liền tra tấn.
Nhưng là, Cố Tri Cảnh trời sinh ghét bị người ta điều khiển.
Cố Tri Cảnh câu môi dưới.
Đã muốn dựa theo nguyên cốt truyện tiến hành, vì sao còn đem cô kéo vào trong tiểu thuyết, không phải hơi sai sao?
Mà tất cả giả thiết này cũng không qua sự đồng ý của cô.
Đáng tiếc.
Cô không có ý định đi theo cốt truyện.
Cho dù đau đớn đến không đi nổi, cảnh vật trước mắt hóa mơ hồ, bên tai vọng lại những tiếng còi inh ỏi điếc tai, tựa như một giây sau liền có chiếc xe từ bên đường đâm đến đυ.ng cô chia năm xẻ bảy.
Cố Tri Cảnh vẫn làm theo ý mình.
Nếu không tự đi được, vậy gọi người tới đón đi.
Sau giờ Ngọ ánh nắng mặt trời rọi thẳng xuống đường, trên trán Cố Tri Cảnh trồi lên một lớp mồ hôi mỏng, cô đưa tay vén gọn những sợi tóc đang tán loạn, không nhanh không chậm cầm điện thoại gọi, hỏi: “Xin chào, tôi là Cố Tri Cảnh , đúng vậy, phiền các anh đến bắt tôi...”
Trong phòng bệnh Dã Trì Mộ cũng không tự ngược đãi mình, nàng đem cơm đặt lên chăn mở ra.
Vừa mở, nàng hơi hơi sững sờ.
Phía trên cùng là kẹo Cocacola mềm.
Một viên nhỏ, dưới ánh mặt trời mềm mại, xoa xoa liền sẽ biến thành đủ kiểu hình dạng, bên ngoài kẹo mềm áo một lớp đường mỏng.
Đây là thứ Dã Trì Mộ thích ăn nhất từ khi còn bé đến giờ, lúc đó tất cả đồ ăn trong nhà đều sẽ cho em trai nàng, thậm chí dù em trai không ăn nổi bỏ mứa, dùng chân đạp chơi cũng sẽ không cho nàng.
Chỉ có mỗi lần nàng giúp người khác làm bài tập, bọn họ chơi xấu không trả tiền cho nàng, sẽ dùng một viên kẹo Cocacola gán nợ, khi đó nàng ngậm trong miệng không nỡ nhai cũng không nỡ nuốt.
Một viên kẹo mềm lại ngậm lâu hơn bất kì viên kẹo cứng nào.
Dã Trì Mộ bóp viên kẹo trên đầu ngón tay, mềm mềm nhũn nhũn, có thể nắn đến biến hình, nàng nắm hai đầu kéo dài đến đứt đoạn, sau đó bỏ vào trong miệng.
Trong miệng đầy ắp vị ngọt của Cocacola, lông mày lại nhíu chặt.
Tại sao Cố Tri Cảnh biết nàng thích ăn kẹo Cocacola? Cho tới bây giờ nàng chưa từng nói cho ai biết mình thích ăn cái này.
Ước chừng nửa giờ sau, Dã Trì Mộ vừa dùng cơm xong, bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, nàng lập tức đưa tay sờ xuống con dao dưới gối.
Lúc này cửa bị đẩy ra, hai người mặc cảnh phục tiến vào, Dã Trì Mộ lần nữa nhét dao về lại chỗ cũ, nàng cảnh giác nhìn cảnh sát, trong lòng nháy mắt luống cuống, sợ Cố Tri Cảnh đang dùng biện pháp nào trả thù.
“Chào cô, cho hỏi cô là Dã Trì Mộ tiểu thư sao?”
Dã Trì Mộ gật đầu.
Hai nữ Beta mặc cảnh trang đi tới, dừng ở đầu giường, nói: “Mới vừa rồi Cố Tri Cảnh gọi điện thoại cho đồn cảnh sát tự thú, lực lượng cảnh sát nhân dân chúng tôi đã đem cô ấy đưa đến cục cảnh sát, hiện tại cần phải hỏi cô để tìm hiểu một chút tình huống cụ thể.”
Ấn đường Dã Trì Mộ nhăn lại, “Cái gì?”
Cảnh sát nói tiếp, “Căn cứ theo những điều cô ấy tự thú, chúng tôi biết được rằng đêm qua dường như cô ấy đã làm những việc rất quá đáng đối với cô, sử dụng thuốc kí©ɧ ŧìиɧ, cũng tiến hành cưỡng ép đánh dấu tạm thời cô, có đúng như vậy không?”
Dã Trì Mộ : “?”