Dương Sơ Huyền đi bộ gần ba tiếng đồng hồ, cô dừng lại, đôi mắt đen láy nhìn về phía chiếc xe.
Xung quanh chiếc xe đứng chi chít những cái bóng màu đen, tỏa ra sát khí.
Bên trong xe, một bóng người tỏa ra ánh sáng vàng tím nhạt, phía trên ánh sáng vàng tím lại bao trùm một bầu không khí u ám nặng nề.
Dương Sơ Huyền nheo mắt.
Người mang khí tím thường có số mệnh đế vương.
Và người này không chỉ có khí tím, mà còn có màu vàng tượng trưng cho công đức.
Dương Sơ Huyền kết luận, đây là một người tốt.
Cũng là con đường sinh mệnh của cô.
Đáng tiếc là, người tốt sắp chết.
Dương Sơ Huyền nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi bước về phía chiếc xe.
A Đông thấy cô tiến đến, sợ hãi như mất ba hồn bảy vía, vừa sợ vừa muốn bảo vệ Thẩm Đại Uyên, dứt khoát dán cả người vào cửa xe, nhắm mắt hét lên: "Aaaaa! Đừng lại đây!"
Dương Sơ Huyền không thèm đếm xỉa đến anh ta, bước thẳng đến trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào Thẩm Đại Uyên, giọng nói khàn khàn: "Ấn đường của anh đen sì, trên đỉnh đầu bao phủ sát khí, sắp chết rồi."
"Giờ đây, chỉ có tôi mới có thể cứu anh."
Thẩm Đại Uyên nhìn cô.
Cô gái trước mặt mặc bộ áo cưới màu đỏ thẫm rộng thùng thình, thân hình thon mỏng như tờ giấy, như thể một cơn gió có thể thổi bay cô, ngũ quan lại xinh đẹp tinh tế.
Khi nói những lời này, khuôn mặt cô không biểu lộ cảm xúc nào, đôi mắt phượng không gợn một tia cảm xúc nào.
Như thể chỉ hỏi anh, anh đã ăn tối chưa?
Cơn thịnh nộ của A Đông bùng phát ngay khi nghe những lời này. Nỗi sợ hãi tan biến, anh ta mở to mắt, phẫn nộ chất vấn Dương Sơ Huyền: "Cô muốn chết hả? Có gan thì nói lại lần nữa!"
So với A Đông phản ứng dữ dội, Thẩm Đại Uyên lại bình tĩnh hơn nhiều: "Cô là người nhà họ Tô phái đến à?"
Tại đây hoang vu vắng vẻ, anh và A Đông chờ hai tiếng đồng hồ mà không thấy bóng người nào.
Cô gái này đột nhiên xuất hiện, lại lao thẳng về phía anh.
Thêm vào đó, gần đây anh đang tranh giành với nhà họ Tô một nhiệm vụ do cấp trên giao xuống, những ngày này, nhà họ Tô đã không ít lần dùng đủ mọi thủ đoạn bẩn thỉu.
Trước mặt cô gái này, chắc cũng là người do nhà họ Tô phái đến.
Có lẽ là biết anh thể chất yếu ớt, cố ý phái người đến tìm hiểu anh?
Nghĩ rằng khi anh bệnh nặng sẽ hoảng loạn và tin theo bất cứ ai?
Ánh mắt Thẩm Đại Uyên càng nhạt nhẽo hơn, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ lạnh nhạt: "Bọn họ trả tiền cho cô bao nhiêu, tôi trả gấp đôi, sau này đừng làm những việc lừa đảo như vậy nữa."
Dương Sơ Huyền nghi hoặc khẽ nghiêng đầu, sau khi tiếp thu lời nói của Thẩm Đại Uyên, nhận ra rằng anh không tin cô: "Anh không tin tôi?"
“Nhưng chỉ một phút sau, anh sẽ chết.”