Chương 2209: Diệu dụng tù binh. (2)
- Thanh thản ổn định làm người hầu của ta đi!
Lâm Minh lạnh lùng nói một câu làm Thanh Liên tiên tử hận không thể lập tức chết đi ngay lập tức, cùng lúc đó Lâm Minh cầm huyết nhục Hoang đưa tới ngực Thanh Liên tiên tử.
- Ah!
Thanh Liên tiên tử kêu lên thảm thiết.
Vào thời khắc này Thanh Liên tiên tử cảm thấy ngực tê đại, huyết nhục Hoang đang thôn phệ huyết nhục của nàng, chui vào trong người nàng.
Loại cảm giác quỷ dị này làm cho Thanh Liên tiên tử muốn cắn đứt đầu lưỡi, nàng tình nguyện đau đớn cùng cực để ngất đi.
Huyết nhục Hoang không ngừng nhúc nhích, hai mắt Thanh Liên tiên tử phủ kín tơ máu, thân thể mềm mại của nàng run rẩy kịch liệt, không ngừng thở phì phò.
Nhưng mà cho dù nàng giãy dụa được, nàng cũng không thể cải biến vận mệnh của mình.
- Ngươi... Ngươi... Không được...
Thanh Liên tiên tử không nói câu nào nguyện vẹn, toàn thân nàng đầy mồ hôi, thân thể ước đẫm, quần áo đầy nước.
Thời điểm này Lâm Minh vẫn bóp cổ Thanh Liên tiên tử, trong ánh mắt băng hàn khiến người ta lạnh giá.
Ánh mắt này nhìn qua Ngạo Nhật, Tà Nguyệt và Khê Thận, bọn họ ý thức được một điểm rơi vào trong ma thủ ác ma này bọn họ muốn chết cũng là hy vọng xa vời.
Chậm rãi Thanh Liên tiên tử giãy dụa yếu đi, khóe miệng chảy nước miếng, Lâm Minh mới buông tay ra, Thanh Liên tiên tử mềm nhũn như mỳ sợi nằm trên đất.
Lâm Minh nhìn qua nàng, thời điểm này huyết nhục Hoang hóa thành sợi tơ mỏng, rót vào trái tim Thanh Liên tiên tử và toàn thân, kể cả hồn hải của Thanh Liên tiên tử cũng bị huyết nhục Hoang thẩm thấu.
Với tư cách là hình thái tính mạng cường đại, thân thể Thanh Liên tiên tử dung hợp với huyết nhục của Hoang, huyết nhục Hoang sẽ chiếm chủ đạo.
Nếu như Lâm Minh nguyện ý, hắn có thể để huyết nhục Hoang lâm vào ngủ say, như vậy Thanh Liên tiên tử chẳng khác gì người thường, nhưng một khi huyết nhục Hoang hoạt động, Thanh Liên tiên tử sẽ biến thành nô bộc của Lâm Minh.
Lâm Minh nhìn qua Thanh Liên tiên tử, ý niệm khẽ động, kích hoạt huyết nhục Hoang.
Thân thể mềm mại của Thanh Liên tiên tử đầy mờ mịt, nàng không biết nên giải quyết thế nào nhìn qua Lâm Minh, chậm rãi phần không biết giải quyết này biến thành cung kính.
Loại cảm giác này giống như tính mạng cấp thấp nhìn thấy vương trong tộc đàn của mình, có pháp tắc trong huyết nhục sẽ làm nó phục tùng và tôn trọng.
Nàng quỳ trước mặt Lâm Minh, hôn lên mu bàn chân Lâm Minh, nói:
- Thanh Liên tham kiến chủ nhân!
- Rất tốt!
Lâm Minh cười lên, có bốn siêu cấp tay chân là Thiên Tôn, hơn nữa còn có chín thành quân đoàn Hoang, mình chinh chiến Thánh tộc sẽ như hổ thêm cánh.
Hơn nữa bốn thánh tướng này, thực tế Thanh Liên, Ngạo Nhật, Tà Nguyệt nằm trong tay của hắn, Thiên Cương Thần Vương và Phiêu Vũ Thần Vương sợ ném chuột vỡ bình, thật sự là hành động hiếm có.
Mà thời điểm này Lâm Minh nhìn qua Ngạo Nhật, Tà Nguyệt và Khê Thận.
mắt hổ Ngạo Nhật mở to, thở hổn hển, kết cục của Thanh Liên tiên tử hắn nhìn vào trong mắt, toàn thân phát run, nói:
- Súc sinh, có giỏi ngươi gϊếŧ lão tử đi, mẹ kiếp ngươi, dám gϊếŧ lão tử không? Ngươi tới đây, có gan thì gϊếŧ ta đi!
Ngạo Nhật chỉ vào cổ của mình, ánh mắt đỏ bừng, quát:
- Khốn nan, súc sinh ngươi hôm nay không gϊếŧ lão tử, có một ngày lão tử nhất định sẽ băm súc sinh ngươi... Ah!
Ngạo Nhật nói tới đây thì kêu thảm thiết, bởi vì trong nháy mắt một đoàn huyết nhục Hoang đã bay vào trong miệng rộng của Ngạo Nhật.
Trực tiếp bay vào thực quản của hắn.
Khục khục khục!
Ngạo Nhật dốc sức liều mạng bóp cổ của mình, mạch máu trên cổ bị hắn bóp vặn vẹo như con giun, nhưng mà thứ đó vẫn chui vào trong bụng hắn.
- Khốn...
Ngạo Nhật gian nan nói ra, thân thể bay lên, đập vào mặt đất, hắn dùng sức nện vào ngực của mình, nhưng mà đã phí công.
- Muốn dùng phép khích tướng chọc giận ta, để ta tức giận gϊếŧ ngươi sao? Thủ đoạn thấp kém như thế, tiểu hài tử còn không mắc lừa đâu.
Lâm Minh lạnh lùng nhìn qua Ngạo Nhật, bởi vì năng lượng trong người Ngạo Nhật đã bị phong tỏa, khí huyết và kinh mạch cũng bị chế trụ, có tự sát cũng không chết được, dùng trí tuệ của Ngạo Nhật cũng chỉ nghĩ ra được thủ đoạn này chọc giận Lâm Minh mà thôi, nhưng mà Lâm Minh không đặt trong lòng.
Kế tiếp hắn đi qua phía Tà Nguyệt.
Tà Nguyệt khóc rống lên, nàng khóc thật sự, khóc như hoa lê đái vũ, làm cho người ta thương tiếc.
Nàng điềm đạm đáng yêu nhìn qua Lâm Minh, hai tay đặt lên ngực, phối hợp tư thái đầy đặn của thiếu nữ mười bốn mười lam tuổi, nàng giống như nữ tử phát dục quá sớm.
- Không, không nên, ta cái gì cũng nghe ngươi, ta không cần ngươi cắm vật kia vào người ta, ta cam nguyện là nô bộc của ngươi, van cầu ngươi, ngươi bảo ta làm chuyện gì cũng được...
Nhìn thấy phản ứng của Tà Nguyệt như thế, Lâm Minh sững sờ một chút, Ngạo Nhật và Thanh Liên tiên tử hản ứng đều nằm trong dự liệu của hắn, không ngờ Tà Nguyệt là đệ tử Chân Thần lại không có điểm mấu chốt như vậy.
- Hành động không tệ, ta thiếu chút nữa đã tin rồi!
Lâm Minh lãnh đạm nói:
- Vì thoát khỏi vận mệnh tôi tớ, ngươi có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào...
- Ta... Ta nói là thật, ngươi bây giờ ra lệnh cho ta...
Tà Nguyệt gấp lên, nhưng thời điểm này Lâm Minh đặt huyết nhục Hoang vào bụng của nàng, Tà Nguyệt hét to thảm thiết, tiếng kêu truyền ra không biết bao xam rất khó tưởng tượng nếu khí huyết không bị phong tỏa, tiếng hét của nàng sẽ cỡ nào.
- Thật đáng tiếc, ta càng tin tưởng huyết nhục Hoang hơn, bằng không Thiên Cương Thần Vương tìm được ngươi, còn không bầm thây ta thành vạn đoạn sao? Gieo huyết nhục Hoang vào người của ngươi, tới lúc đó ta ít nhất sẽ kéo ngươi làm đệm lưng.
Lâm Minh nói lời này, không quan tâm tới Tà Nguyệt.
Hắn đi tới bên cạnh Khê Thận, Khê Thận hai mắt vô tần, hắn nhìn qua Lâm Minh, cười thảm và không nói câu nào.
Lâm Minh cũng không nói nhãm, trực tiếp nhét huyết nhục Hoang vào ngực Khê Thận, nhét vào vết thương đang hở ra.
Thời gian một nén hương trôi qua, huyết nhục Hoang đã triệt để dung hợp với bốn người, mà Lâm Minh chậm rãi giải tỏa phong tỏa huyết khí của bọn họ.
Kể từ đó, bọn họ với tư cách cường giả Thánh tộc có thân thể cường đại, vết thương bị Hoang cắn đã chậm rãi khép lại, ngay cả Khê Thận bị thương nặng nhất cũng khôi phục năng lực hành động, xương cốt từ từ nối liền với nhau.
Qua hai canh giờ, bốn người khôi phục nguyên khí, sau đó quỳ trước mặt Lâm Minh.
- Thuộc hạ Thanh Liên (Khê Thận, Tà Nguyệt, Ngạo Nhật) tham kiến chủ nhân!
- Rất tốt, các ngươi những ngày này nên tu dưỡng đi, về sau ta sẽ ra lệnh cho các ngươi, Khê Thận, nói cho ta biết, sách cổ là thứ gì? Tìm được từ đâu?
Lâm Minh lấy sách cổ trong nội thế giới ra.