Chương 1924: Hỗn chiến. (2)
- Không cần nhiều lời!
Giọng của nữ tử áo trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng duỗi hai tay ra, mười ngón tay thon dài của nàng có một chút vụn băng bắn ra ngoài, nhiệt độ chung quanh không ngừng giảm xuống!
Ông!
Hàn khí khủng bố bạo phát ra, giống như nham thạch tầng tầng lớp lớp, Lâm Mộc đang mặc giáp trụ bỗng nhiên lạng lẽo, không khí cũng lạnh thấu xương.
Núi đá trong phạm vi mười dặm không ngừng đóng băng.
Khủng bố tuyệt luân.
Một ít thiên tài đang ở trên Ham Thai ngộ đạo đột nhiên biến sắc hoảng sợ, biết rõ đây là một kích khủng khϊếp, nhao nhao bay ra khỏi Hạm Thai, vội vàng tránh né hàn khí lạnh giá ùa tới.
Lâm Minh đã không có chỗ trốn, hắn nổi sát tính lên, trường thương không ngừng tản mát hào quang chói lọi, giống như mặt trời đang thiêu đốt hừng hực, giống như nham thạch nóng chảy trong địa tâm phun trào, mang theo hỏa lực mạnh mẽ đánh thẳng vào hàn khí đang ùa tới.
Thiên hỏa cuồn cuộn, trực tiếp mang theo ly hỏa chân ý, trực tiếp bao phủ hàn khí đang ập tới.
Nóng lạnh không ngừng giao nhau, trong hư không sinh ra vòi rồng tàn sát bừa bãi.
Người trên vách đá nơi này đều là thiên kiêu, có ít người trốn tránh không kịp trực tiếp bị vòi rồng quét qua, kêu thảm thiết hai sau đó bị nghiền thành thịt vụn.
Va chạm lần này thế lực ngang nhau.
Nữ tử áo trắng nhíu mày một cái, trong công kích vừa rồi nàng cảm nhận được sự cường đại của Lâm Minh, đây là đối thủ đáng sợ.
- Hừ! Nơi này cũng không phải nguyên mộng chiến trường áp chế cảnh giới, nhân loại hèn mọn, còn tưởng rằng ngươi sẽ tìm đường chạy trốn chứ.
Trong hư không có cường giả Giới Vương quát lên, toàn thân của hắn ma khí um tùm, đang âm thầm ra tay với Lâm Minh.
Hắn đến từ Hoàng Tuyền Cung, tuy cũng là Giới Vương, nhưng thời điểm ba ngàn tuổi miễn cưỡng đột phá Giới Vương, hiện tại cũng chỉ là mới vào Giới Vương mà thôi, cho dù là thiên phú hay thực lực thì hắn còn kém hơn Hàn Lộ rất nhiều.
Lờ mờ biến mất trong đám người, hắn xuất ra một cái chai màu máu, bên trong hắn đổ ra một nguyên châu màu đen.
Viên châu màu đen này hóa thành huyết hà, cuồn cuộn cuồn cuộn, âm hàn lạnh giá.
Trong huyết hà có một con ma đầu chìm nổi như núi cao hàng lâm, phóng xuất ma khí ngập trời, ngay cả không khí cũng bị ma khí ăn mòn, mang theo uy lực khủng bố.
Đây là pháp khí cực kỳ hung tàn tà ác, tất cả mọi người tránh lui xa xa, e sợ bị nhiễm chút huyết quang này.
Thiên kiêu trên Ham Thai bay ra xa xa, sợ hãi bị huyết hà bao phủ, khi đó là vạn kiếp bất phục.
Lâm Minh quét mắt nhìn qua huyết hà, hắn cảm giác cái chai này quỷ dị, nhưng mà luận uy lực nó còn kém hơn bất tử hàn băng trước kia nhiều, đôi mắt lạnh lùng quét qua, một cây thương màu đen xuất hiện trong tay, tản mát ra khí tức hùng hồn, đây chính là Ám Long thương.
Bỏi vì có nhiều người tự cho là hiểu rõ chi tiết của Lâm Minh, cho rằng hắn sẽ tiết kiệm thể lực, mà lựa chọn dùng Phượng Huyết Thương đối địch, Lâm Minh đột nhiên sư dụng Ám Long thương làm rất nhiều ngời bất ngờ.
XÍU...UU!!
Thương mang đâm lên cao, Tà Thần Chi Thụ trong người hiện ra, lôi điện biến thành lôi long mang theo chân ý của lôi đình, biến ảo thành từng đạo lôi đình tinh sa.
Mỗi một điểm lôi đình tinh sa tỏa ra lôi quang khôn cùng, giống như vô số tinh sa quét qua huyết hà.
Thiên địa lập tức trắng xoá, lôi quang sôi trào, chấn động thiên địa.
Tên võ giả cầm cái chai huyết sắc trong tay, đột nhiên bàn tay của hắn bị lôi đình bao phủ.
- Ah!
Tiếng nổ tung khủng bố vang vọng, trong tiếng thét mang theo tiếng lôi đình, tên thanh niên mặc huyết bào bay lên trời tránh né lôi quang.
Ma đầu và huyết hà hắn thả ra bị lôi đình tiêu diệt, nổ nát, ngay cả cái chai huyết sắc trong tay của hắn cũng xuất hiện nhiều khe nứt.
Lôi đình vẫn lập lòe không dứt, tiêu diệt vô số phù văn màu đen của cái chai, ngăn cản cái chai huyết sắc này phục hồi. Lúc này ở mi tâm của hắn có lôi đình tinh sa bắn trúng, ầm ầm nổ tung, thanh niên huyết bào không ngừng phun máu. Hiển nhiên thanh niên huyết bào bị thương nặng.
Đám người đang đứng trong hư không đều hoảng sợ, thanh niên huyết bào là Giới Vương thiên tài, lại bị Lâm Minh vừa gặp mặt đã đánh trọng thương.
Lâm Minh đang muốn lao tới, một thương triệt để giải quyết người này, thời điểm này bức tường băng rét lạnh bao phủ Lâm Minh, nghiền áp Lâm Minh, người ra tay là Hàn Lộ.
Sách!
Thân thể Lâm Minh dừng lại đối mặt Hàn Lộ, trường thương trong tay cyar hắn hoán đổi, lại biến thành Phượng Huyết Thương!
Răng rắc!
Thương quang Phượng Huyết Thương hóa thành một đạo cầu vồng, nhanh chóng đâm vào tường băng, thương mang bắn ra và vô số hàn băng vỡ nát, bắn ra các nơi!
Một màn này làm cho mọi người kinh ngạc, Lâm Minh có thể không ngừng hoán đảo hai cây thương?
Nhưng mà bọn họ cũng nhanh chóng hiểu rõ vì sao!
Lâm Minh không có trong thời gian ngắn dùng Ám Long thương trực tiếp đánh chết hoặc nắm chắc đánh trọng thương Hàn Lộ, cho nên mới dùng Phượng Huyết Thương đối địch, tiết kiệm thể lực.
Còn đối với một ít đối thủ thực lực không kém, hoàn toàn so sánh với Hàn Lộ, hắn mới sử dụng Ám Long thương, tranh thủ một chiêu đánh đối thủ mất sức chiến đấu.
- Tổn thương mười ngón của đối thủ, không bằng đoạn một ngón tay của đối thủ, Lâm Mục này rất quả quyết!
- Đối mặt nhiều người vây công như vậy, hắn lại tiết kiệm từng tia thể lực, nhân loại này rất đáng sợ.
Đám võ giả trên Ham Thai sợ hãi than thở, nhìn ra ý định của Lâm Minh.
Mà thời điểm này, càng ngày càng nhiều người ra tay với Lâm Minh
Bọn họ không có ý đơn đả độc đấu, mà là có ý định cùng tiến lên!
Mắt thấy năng lượng thần quang bao phủ phía chân trời, trong mắt Lâm Minh bắn ra hào quang như điện, thân thể chợt lui lại!
- Địch nhân quá nhiều, hơn nữa phía sau còn có nhiều người chạy tới, nếu ta không thể nhanh chóng thoát khỏi vòng vây sớm muộn gì cũng chết ở đây, trang sách màu vàng cũng mất đi.
Lâm Minh nhìn qua thần quang bao phủ thân thể, không ngừng suy nghĩ đối sách.
Hắn phải tiết kiệm thời gian!
Phanh!
Lâm Minh đá ra một cước, thanh long chân huyết hiển hiện, long lực vô tận bao phủ thân thể, giống như chân long xuất hải, mang theo khí tức tàn bạo cuồn cuộn, hóa thành một đạo quang ảnh đá vào người nọ trong hư không.
Một cước của hắn mang theo lực lượng mười tỷ cân, dù là đá vào hư không cũng sinh ra khí kình đá gãy trụ sắt.
Người nọ cả kinh, không nghĩ tới Lâm Minh dám chủ động công kích, hồn lực ngưng tụ thành tường, kiệt lực chống cự.
Kết quả hồn tường bị một cước đá nát, l*иg ngực của hắn bị đánh trúng, tiếng xương gãy vang vọng, máu tươi trong miệng của hắn phun ra ngoài.
Những người này đều là thiên kiêu thành danh đã lâu, thực lực Thánh Chủ đỉnh phong trước mặt Lâm Minh lại không có lực phản kháng.
- Nhân loại này quá khủng bố.
- Một bộ phận chủ phòng ngự, một bộ phận chủ công kích, cùng phối hợp với nhau, cùng dùng thần hồn công kích, không cần lưu tình!
Tử Lăng Vương hô to, hắn rất kiêng kỵ Lâm Minh, không có tiến lên.
Thời điểm này gϊếŧ chết Lâm Minh chính là tất cả, cái gì tinh thần võ đạo chỉ là thứ yếu.