Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1864: Đế vương thần bích

Chương 1864: Đế Vương Thần Bích.

Chỉ là một cái hình chiếu, thì có uy áp khủng bố như thế.

Nếu như là Đế Vương Thần Bích thật sự, cái kia sẽ ra sao!

Một ít người nổi bật trong hàng đệ tử Tiểu Cực Cung, lại đến gần Thần bích hơn mười dặm, ở khoảng cách này, bọn hắn chứng kiến rất nhiều Võ Giả đang cố gắng tới gần Đế Vương Thần Bích, còn có một chút người ở dưới Thần bích ngồi xuống.

- Bọn hắn là tĩnh tu, mượn nhờ uy áp của Đế Vương Thần Bích đến đột phá.

Một Tiểu Cực Cung trưởng lão giải thích nói.

Ở dưới Đế Vương Thần Bích, thừa nhận loại uy áp khủng bố này, có thể rèn luyện linh hồn, Thần Nguyên của mình, thậm chí những ảnh hưởng này có thể trực tiếp phản ứng ở trên người Võ Giả vào nhập dị không gian, trực tiếp rèn luyện khí huyết, từ đó đột phá cảnh giới, huyền diệu vô cùng.

- Loại phương pháp tu luyện này cũng không tệ, ồ, trên Thần bích còn có chữ viết.

Có Tiểu Cực Cung đệ tử nói ra, Lâm Minh chăm chú nhìn lại, có thể thấy rõ ràng phù văn trên Đế Vương Thần Bích.

Những phù văn này cổ xưa thần bí, là ngôn ngữ của Hồn tộc ở vài tỷ năm trước.

Lâm Minh cũng không cách nào hoàn toàn xem hiểu.

- Những chữ này nói gì. . .

Có Tiểu Cực Cung đệ tử hỏi.

- Là quy tắc. Kể cả Thần Vật của Nguyên Mộng chiến trường, ngươi xem hàng thứ ba đếm ngược từ dưới lên, đó là 《 Hoang Thần kinh 》 truyền thừa, truyền thuyết là Hồn tộc Thuỷ tổ lưu lại kinh văn, đếm ngược thứ tư từ dưới lên, là Khấp Huyết Thần Tuyền, nghe nói là một Thần tuyền có thể làm cho Chân Thần đại năng tẩy tinh phạt tủy, nếu như có thể đạt được Thần tuyền kia lấy luyện dược, có thể luyện được Chân Thần cấp Linh Đan, đếm ngược thứ năm từ dưới lên. . .

Mở miệng chính là Tiểu Cực Cung phó cung chủ, hắn hiểu so với Ngọc Lạc còn nhiều, hắn giới thiệu nguyên một đám, mọi người nghe mà âm thầm líu lưỡi, tuy biết rõ không chiếm được, nhưng mà có thể nghe thoáng một phát, cũng làm cho bọn hắn nhiệt huyết sôi trào.

- Như thế nào đạt được những vật này?

Hỏi chính là Lâm Minh, về phần Tiểu Cực Cung đệ tử khác, tuy trong nội tâm bọn hắn không trông cậy vào, nhưng cũng tò mò phương pháp đạt được những Thần Vật này.

Phó cung chủ nói:

- Có chút Thần Vật, có thể dùng rộng lượng công huân giá trị đến đổi, mà có nhiều thứ, thì nhìn thành tựu, cơ duyên,... rất nhiều đồ vật để đổi lấy.

Hắn đang nói, đúng vào lúc này, có Tiểu Cực Cung đệ tử lên tiếng:

- Ồ, dưới Thần bích kia còn khắc lại danh tự!

Nghe thanh âm của đệ tử kia, rất nhiều người hướng phía dưới nhìn lại, quả nhiên như hắn nói, trên Đế Vương Thần Bích để lại tính danh các cường giả.

Những tên này, nguyên một đám bút tích tất cả không giống nhau, nhưng đều tản ra khí tức khủng bố, xem xét cũng không phải là phàm nhân.

- Có thể lưu lại danh tự, phần lớn là Thiên Tôn, cũng có ít Đại Giới Giới Vương, bọn họ đều là Thiên Kiêu trong lịch sử Hồn tộc, có người thời điểm lưu danh còn không phải Thiên Tôn, nhưng mà ngày sau đều thành Thiên Tôn, xác thực mà nói, đại đa số người trong bọn hắn, đều thành tựu Thiên Tôn tuyệt đỉnh, thậm chí còn có số ít người, đã trở thành Chân Thần.

Tiểu Cực Cung trưởng lão giới thiệu, lại để cho người kinh hãi, dù là ở Hồn tộc, Chân Thần cũng là cấp bậc giống như Thần Thoại, Võ Giả bình thường căn bản khó có thể tưởng tượng.

- Ân? Thánh Mỹ!

Ánh mắt Lâm Minh ngưng tụ, hắn thình lình ở bên trong rất nhiều danh tự, thấy được hai chữ Thánh Mỹ này!

Thánh Mỹ, cũng đem danh tự khắc vào trên Thần bích.

- Hồn Hậu Thánh Mỹ nương nương, thiên phú không thể tưởng tượng, tung hoành Tam Thập Tam Thiên không ai bằng.

Ngọc Lạc cho rằng Lâm Minh là xuất thân sơn dã, đối với rất nhiều chuyện không biết, liền ở một bên giới thiệu, Thánh Mỹ tuyệt đối là kiêu ngạo của Hồn tộc, thời điểm Ngọc Lạc nhắc tới Thánh Mỹ, cũng có vài phần tự hào.

- Đế Vương Thần Bích, ai cũng không có khả năng đem danh tự khắc lên, những người này đều là hoàn thành thành tựu tuyệt thế nào đó, hoặc là chiến công tích lũy đến một hoàn cảnh đáng sợ. Mới có thể đem danh tự ghi lại trên Đế Vương Thần Bích.

Tiểu Cực Cung trưởng lão giới thiệu.

Đúng vào lúc này, mọi người nao nao, bọn hắn chứng kiến một lão nhân một chân mặc trường bào rách nát, tóc tai bù xù hướng Đế Vương Thần Bích đi đến.

Bởi vì hắn chỉ có một chân, cho nên thời điểm đi lại là nhảy dựng, hơn nữa khuôn mặt hắn tràn đầy vết sẹo đáng sợ, như là ban ngày gặp quỷ.

- Người này là người nào, tướng mạo thật đáng sợ.

Ở bên người Ngọc Lạc, Tiểu Trì nhịn không được bưng kín cái miệng nhỏ nhắn.

- Chớ nói lung tung!

Tiểu Cực Cung trưởng lão vội vàng ngăn lại, nhưng mà không còn kịp rồi. Thanh âm của Tiểu Trì đã bị lão nhân một chân kia nghe được.

Thính lực của hắn quá kinh người, hắn đột nhiên xoay đầu lại, lộ ra nụ cười âm trầm đến cực điểm.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ, tu vi của hắn rõ ràng là Đại Giới Giới Vương.

Trong lúc nhất thời, Tiểu Cực Cung đệ tử đều là sắc mặt trắng bệch.

- Hắc hắc.

Lão nhân một chân nhe răng cười, Tiểu Trì chỉ cảm giác mình tựa hồ bị một đầu độc xà nhìn thẳng, toàn thân phát lạnh.

- Hậu bối không hiểu chuyện, tiền bối chớ trách.

- Đã chậm, ta người này, rất mang thù.

Lão nhân một chân căn bản không có đem Tiểu Cực Cung phó cung chủ này để vào mắt, hắn quay người rời đi, để lại vô tận sát cơ.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt Tiểu Trì tái nhợt như tờ giấy.

- Trưởng lão, ta. . .

Không có người nghĩ đến, tại Đế Vương Thành, chỉ là một câu, liền rước lấy đại họa.

Mấy trưởng lão Tiểu Cực Cung sắc mặt khó coi phải chết, tính cách lão quỷ một chân này cực kỳ cổ quái, chọc hắn, căn bản không có quả ngon để ăn.

Mà đúng lúc này, một tiếng cười nhìn có chút hả hê truyền đến.

- Ha ha, chúc mừng các vị Tiểu Cực Cung, xem các ngươi điệu bộ này, nên chuẩn bị dọn bãi đi à nha.

Cái thanh âm này, lập tức để cho rất nhiều đệ tử Tiểu Cực Cung nhíu mày.

Bọn hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một trung niên mập mạp cười tủm tỉm đi tới, ở phía sau hắn, còn đi theo đại bộ đội, bọn hắn đều ăn mặc trang phục thống nhất, hiển nhiên xuất từ một thế lực.

- Ồ, còn có nhân loại, như thế nào Tiểu Cực Cung đã sa đọa đến tình trạng phải phái nhân loại tới tham gia Nguyên Mộng chiến trường?

Trung niên mập mạp này thấy được Lâm Minh, mặt mũi tràn đầy chế nhạo chi sắc.

- Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi.

Tiểu Cực Cung phó cung chủ cùng trung niên mập mạp hiển nhiên là quen biết cũ, nhưng mà quan hệ rất không xong, hắn không muốn sinh sự đoan, ở bên trong Đế Vương Thành, căn bản không thể tranh đấu.

Phó cung chủ mang theo rất nhiều đệ tử đang muốn ly khai, đúng vào lúc này, đột nhiên Thiên Không âm trầm xuống, một đầu Thái Cổ hung thú cực lớn, tản ra sát khí đáng sợ trực tiếp bay qua cửa thành, rơi vào phía trên một tòa tháp cao trong thành thị, đầu Thái Cổ hung thú này lớn vô cùng, mở ra hai cánh có thể đạt tới trăm dặm, cơ hồ che đậy Thiên Không, tòa tháp cao kia vốn là cực lớn ở dưới trảo của nó như là món đồ chơi vậy.

Tiếng kêu gào đáng sợ thẳng vào Thương Khung, chấn đắc màng nhĩ người run lên.