Chương 1582: Sát thủ Thiên Bạch
Nhìn thấy nam tử mang mặt nạ xuất hiện, sắc mặt của Huyết Nguyệt ngưng trọng lên, nam tử mang mặt nạ này cũng giống như Huyết Nguyệt, dùng bí pháp che lấp tu vị, căn bản không có nhìn ra hắn có tu vị gì, trừ chuyện đó ra còn mang mặt nạ bạc cũng ngăn cản khí tức và dung mạo của hắn, làm cho người ta căn bản không biết chút gì về hắn cả.
Đây là người của tổ chức sát thủ Thiên La thường sử dụng.
- Người nọ là?
Lâm Minh dùng chân nguyên truyền âm hỏi.
- Thủ lĩnh thứ ba của Thiên La Thiên Bạch, cường giả Giới Vương!
Huyết Nguyệt dùng chân nguyên truyền âm trả lời cho Lâm Minh, đôi mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Thiên La.
- Giới Vương...
Lâm Minh nhíu mày lại, cảnh giới của Thiên Bạch hắn không có cảm thấy ngoài ý muốn, tổ chức sát thủ Thiên La không khác gì Gia Lan Quốc, cũng là thế lực Giới Vương thánh địa, Thiên La có đại thủ lĩnh là Đại Giới Giới Vương, mà những thủ lĩnh khác chỉ là Giới Vương bình thường.
Như Huyết Nguyệt kỳ thạt mới bước vào Giới Vương cảnh, xem như cường giả trong Giới Vương, yếu hơn một tầng là Thiên Bạch, cũng không sai biệt lắm là Giới Vương bình thường.
Nhưng mà lúc này Huyết Nguyệt vốn tình huống không tốt đi nơi nào, Thiên Bạch đột nhiên xuất hiện, không thể nghi ngờ là mang đến nguy cơ cực lớn!
Đối mặt Thiên Bạch, Huyết Nguyệt cười lạnh một tiếng, nói:
- Không nghĩ tới ngươi tới đây, vì gϊếŧ ta ngươi chủ động gia nhập vào cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị của Gia Lan Quốc.
Huyết Nguyệt nói như vậy, hoàng hậu Nạp Diệp thị cười ha hả, nói:
- Nguyệt phi, hoặc nên gọi ngươi là Huyết Nguyệt! Ngươi cho rằng chỉ có thể Nhạc vương là người có thể mời Thiên La sao, ta không thể mời à? Ta mời ngươi còn mạnh hơn ngươi đấy.
Nạp Diệp thị trong khi nói chuyện đã ngồi lên vị trí bảo tọa của mình. Bộ dáng khí định thần nhàn như khống chế tất cả.
Ngay từ đầu nàng cũng không biết thân phận chân thật của Nguyệt phi, là tổ chức sát thủ Thiên La chủ động tới tìm nàng, muốn cuốn vào trận đấu tranh giành hoàng vị này, mà mục tiêu của bọn họ là Huyết Nguyệt.
Chuyện này tự nhiên nàng vui vẻ, hai phe ăn nhịp với nhau, vì vậy mới có canh Nạp Diệp thị tuyên triệu Huyết Nguyệt.
Nàng làm ra đủ loại chuẩn bị chính là muốn đưa Huyết Nguyệt vào chỗ chết.
Thiên Bạch nhìn quaHuyết Nguyệt. Con mắt giấu sau mặt nạ lạnh lùng, nói:
- Huyết Nguyệt, ngươi cho rằng tới hoàng cung Gia Lan là đạt được che chở sao, đây là suy nghĩ hảo huyền. Ngươi có thể tham gia tranh đấu hoàng cung thì chúng ta cũng có thể tham gia vào tranh đấu này! Ta nghĩ ngươi biết ta muốn cái gì, món đồ của đại thủ lĩnh đang ở trong tay của ngươi sao? Chỉ cần đem vật kia cho ta. Ta sẽ không gϊếŧ ngươi! Ta và ngươi chính là đồng môn, ta cũng sẽ cố kỵ tình đồng môn, thậm chí tổ chức Thiên La cũng không có hứng thú tham gia vào tranh đoạt hoàng cung này, nếu ngươi muốn mang người đi ta cũng không ngăn cản.
Thiên Bạch cũng không có che dấu mục đích của mình, cũng không có cố kỵ đám người hoàng hậu, âm thanh của hắn khàn khàn, trong giọng nói mang theo sát khí, hùng hổ dọa người.
Lâm Minh nghe được như vậy thì nội tâm chấn động, đại thủ lĩnh lưu lại đồ vật?
Hắn vốn kỳ quái tổ chức sát thủ Thiên La này vì sao tranh đấu, vốn Lâm Minh cho rằng là tranh giành quyền lực, hiện tại mới biết được thì ra bọn họ đang tranh giành bảo vật.
Có thể khiến cho cao tầng Thiên La tranh giành, chắc chắn là bảo vật khó lường.
- Vật kia không nằm trong tay của ta!
Huyết Nguyệt dường như không muốn nhiều lời, trường kiếm trực chỉ cổ họng của Thiên Bạch.
Nhìn thấy tràng cảnh bực này, Thiên Bạch cười hắc hắc, âm thanh cực kỳ chói tai.
- Ngươi quả nhiên là phản ứng như vậy, nếu không cũng không phải là ngươi, nhưng mà dưới loại tình huống này ngươi cảm thấy mình có cơ hội sao?
Nam tử áo xám trong khi nói chuyện, theo tu di giới cầm ra một thanh đoản đao, chuôi đao này dài hai thước, không có phần che cổ tay, hơn nữa chuôi đao ngắn, chỉ có hai trốn, nam tử trưởng thành cầm chưa chắc đã ổn.
- Huyết Nguyệt, xem ra hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này, chết trong cố chấp và tự hào của mình thật sự là tiếc nuối, năm đó đại thủ lĩnh cũng rất thưởng thức thức ngươi.
Âm thanh của Thiên Bạch lạnh lùng, bởi vì có mặt nạ nên mặt không có biểu tình, ánh mắt màu đỏ rất dữ tợn.
- Huyết Nguyệt giao cho ta đối phó, tiểu lâu la còn lại giao cho các ngươi.
Thiên Bạch tập trung khí cơ vào Huyết Nguyệt, mà hoàng hậu Nạp Diệp thị, lại ổn thỏa ngồi trên bảo tọa, nàng nhàn nhạt vung tay lên, Tôn công công hiểu ý, mang theo đám thái giám và ma ma vây quanh Lâm Minh, Lương công công còn có Tiểu Ma Tiên!
Thời điểm này những tiểu thái giám, tiểu cung nữ của Nguyệt phi cũng bị vây quanh.
Tiểu cung nữ mang nước rửa mặt cho Lâm Minh bị dọa sắc mặt tái nhợt, nàng biết rằng hoàng hậu tuyên triệu chẳng phải chuyện tốt lành gì, nhưng tuyệt đối không ngờ chuyện phát triển tới mức này, hai phe trực tiếp động thủ ở Càn Trữ Cung.
Những cung nữ và thái giảm rất rõ ràng, một khi Nguyệt phi nương nương thất bại, bọn họ sẽ chôn cùng, hoàng hậu gϊếŧ chết các nàng như gϊếŧ con gà, căn bản không cần bận tâm.
- Ha ha! Lương công công, không thể ngờ ta và ngươi cũng có hôm nay... Chim khôn biết chọn cây mà đậu, ngươi bây giờ hối hận còn kịp, ta có thể cầu tình với hoàng hậu có thể tha tiện mệnh của ngươi.
Tôn công công vẫy vẫy y phục thái giám màu vàng của mình, trên mặt mang theo nụ cười nghiền ngẫm, hắn nhìn qua Lương công công với ánh mắt thương hại.
Đối mặt với Tôn công công hung hăn càn quấy, sắc mặt của Lương công công âm trầm, hắn biết không trông cậy mình có kết cục tốt.
Hắn bây giờ đang tính toán chạy ra khỏi Càn Trữ Cung có bao nhiêu phần thắng.
- Còn các ngươi nữa...
Tôn công công quay đầu nhìn qua Lâm Minh.
- Thiên phú của ngươi dường như không tệ nha, nếu như ngươi chủ động rời khỏi Nguyệt phi, chủ động nói rõ tội danh của Nguyệt phi, hoàng hậu nương nương cũng sẽ miễn tội chết cho ngươi, thậm chí còn ban ân trạch, thu ngươi vào trong cung làm tiểu thái giám, đây là chuyện nhiều người mơ ước đấy.
Tôn công công mang vẻ mặt đăm chiêu, hoàng hậu hôm nay ra tay với Nguyệt phi cũng cần một lý do danh chính ngôn thuận, cũng chính là Nguyệt phi chứng cứ phạm tội, như vậy mới có thể ngăn cản miệng người. Mà Lâm Minh chính là người làm chứng tốt nhất.
- Bảo ta nói rõ tội danh của Nguyệt phi, tu luyện?
Lâm Minh cười, cười rất tùy ý.
Nhìn thấy Lâm Minh tươi cười thì Tôn công công tức giận.
- Ngươi cười cái gì?
- Cười ngươi là loại ngu xuẩn.
Đột nhiên Tiểu Ma Tiên mở miệng, giọng của nàng trong trẻo bao quát toàn trường.
- Ngươi là lão ô quy cả đời làm nô tài. Còn tưởng là rất ưu việt? Ngươi bộ dạng hiện tại người không ra người. Quỷ không ra quỷ, hẳn là cho rằng người khắp thiên hạ đều giống như ngươi?
Tiểu Ma Tiên nói chuyện và cười run cả người, hào khí giương cung bạt kiếm hiện tại không để ý.
Chuyện này hiển nhiên là chọc giận Tôn công công.
Hắn sớm bị Tiểu Ma Tiên mắng qua một lần. Nói hắn còn không bằng cả súc vật.
- Tiểu tiện nhân, dường như ngươi quên cực hình trong cung rất nhiều đấy. Ngươi biết ngựa gỗ hình khôn? Phế bỏ tu vị của ngươi, biến thành phàm nhân, rồi sau đó lột sạch quần áo của ngươi cưỡi ngựa gỗ dạo phố, mà trong ngựa gỗ có cơ quan và khúc gỗ lồi lên, ngươi ngồi trên đó nhất định là dục tiên dục tửu, ha ha ha...
Tôn công công cười quái dị, ngựa gỗ hình chính là hình phạt tàn khốc của thế giới phàm nhân đối với nữ tử, nữ tử bị hình phạt này bị tra tấn tới chết, cực kỳ thê thảm.
Nghe được Tôn công công nói lời âm độc như vậy, sắc mặt của Lâm Minh băng hàn, ẩn chứa sát cơ.
Tôn công công cười một tiếng, nhìn thấy sát khí của một tiểu Thần Quân sơ kỳ thì không đặt trong lòng, đối với hắn thì chẳng khác gì con kiến, bớp chết là được.
Hắn lúc này muốn nói lời ngoan lệ khiến cho Lâm Minh sợ hãi, nhưng lúc này Lâm Minh đã quát ta.
- Đi chết đi!
Trong chốc lát Tôn công công nhìn thấy tay phải của Lâm Minh phất qua, một đạo hàn thương bắn thẳng tới.
Cùng lúc đó khí tức hùng hồn bao phủ toàn trường, đạo khí tức này vô cùng nặng nề, giống như ngọn núi cao áp xuống, ép tới mức lực lượng toàn thân không cách nào phát huy ra được.
Tôn công công chỉ cảm thấy mình như bị ngọn núi áp xuống, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Mà đúng lúc này Lâm Minh đã động.
Tốc độ của hắn nhanh không cách nào tưởng tượng nổi, nhưng mà trong một phần ngàn giây hắn đã tới trước mặt của Tôn công công, Phượng Huyết Thương trong tay đâm thẳng.
Cái gì?
Tôn công công quá sợ hãi, hắn tuyệt đối không ngờ Lâm Minh này phóng xuất lực trường khủng bố như vậy, hoàn toàn ngăn cản hành động của hắn!
Hắn dốc sức liều mạng kháng cự áp lực này, muốn ngăn cản Lâm Minh xuất kích, cùng lúc đó hắn hé miệng, trong miệng phun ra hỏa diễm màu xám, muốn dùng ngọn lửa này thiêu đốt ép Lâm Minh dừng lại.
Nhưng mà Lâm Minh thực lực hạng gì, dưới lực trường của Hồng Mông lực trường áp chế thì gϊếŧ Tôn công công quả thực dễ như trở bàn tay!
Chỉ nghe "Bồng!" Một tiếng nổ, Tôn công công vừa phun hỏa diễm ra được một đoạn thì dừng, trực tiếp bị Phượng Huyết Thương đánh nổ tung!
Trường thương xu thế không ngớt, nó đâm thẳng vào cổ họng của Tôn công công.
Mà lúc này Tôn công công còn bảo trụ tư thế há mồm phun hỏa diễm, mắt thấy mũi thương đâm vào trong miệng của mình, Tôn công công sợ tới mức hồn phi phách tán!
Hắn vội vàng sờ tu di giới, muốn từ trong tu di giới lấy thần văn phù trân tàng bảo vệ tính mạnh, nhưng mà Lâm Minh đâm tới quá nhanh, dưới một thương nỳ chân nguyên hộ thể của Tôn công công bị đâm xuyên qua như tờ giấy lộn.
Phượng Huyết Thương cứ như vậy đâm vào trong miệng của Tôn công công, hàm răng nát và đầu lưỡi đứt, đâm vào cổ họng sau đó đâm xuyên qua gáy của Tôn công công, mang theo huyết nhục vỡ nát.
Mà lúc này Tôn công công mới từ trong tu di giới xuất phù văn ra, nhưng căn bản vô lực sử dụng, cổ họng bị đâm thủng, đau đớn kịch liệt khiến hắn hét lên thảm thiết, nhưng mà hết lần này tới lần khác yết hầu của hắn bị đâm thủng, căn bản không phát ra được chút âm thanh nào.
Loại thống khổ này không cách nào hình dung!
Mà Lâm Minh lúc này tay phải dùng sức, trường thương đâm xuyên qua cổ họng của Tôn công công và giơ than thể của hắn lên.