Chương 1382: Thần Biến (Thượng)
- Lâm Minh, ngươi đã hoàn toàn tiếp nhận Hỗn Nguyên Thiên tôn truyền thừa?
Mộ Thiên Tuyết cao thấp dò xét Lâm Minh một phen, hiện tại Lâm Minh tu vị lập tức bước vào Thần Biến, công pháp, vũ kỹ, pháp tắc, căn cơ không thể bắt bẻ, thực có thể nói là đạt tới cực hạn của Thần Hải Kỳ.
- Xem như thế đi, chỉ đạt được truyền thừa, nhưng mà ta lĩnh ngộ còn xa mới đủ.
Lâm Minh học tập tìm hiểu Hỗn Nguyên chi môn, lĩnh ngộ rất nhiều Hồng Mông Thiên Đạo, nhưng mà chính thức học được Hỗn Nguyên võ ý còn không phải chuyện một sớm một chiều.
- Còn nữa, ta đã kế thừa Hỗn Nguyên Thiên tôn lưu lại Hỗn Nguyên thiên cung, tòa Hỗn Nguyên thiên cung này chỉ cần đầy đủ năng lượng, cường giả dưới Thiên tôn không cách nào công phá, hơn nữa nó ẩn chứa thời không pháp tắc có thể lớn có thể nhỏ, có thể điều chỉnh thời gian, còn có thể xem như linh hạm hoành độ hư không.
- Ah?
Mộ Thiên Tuyết nghe xong cũng vui vẻ trong lòng, Hỗn Nguyên thiên cung càng làm năng lực sinh tồn của Lâm Minh bảo đảm hơn.
- Đây là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cho dù Thiên Minh Tử có quay về thì chúng ta cũng có lực bảo vệ mình.
- Đúng rồi, nhưng mà Thiên Minh Tử có lẽ đã trốn, Thiên Minh Đại Thánh Địa sợ là bị hắn vứt bỏ.
Lâm Minh cũng không trông cậy vào Thiên Minh Tử lưu lại ngoan ngoãn chờ chết, không có gì bất ngờ xảy ra hắn lần này đã triệt để đảo hướng Thánh tộc, mượn nhờ lực lượng Thánh tộc đông sơn tái khởi, rồi sau đó báo thù mình.
- Hảo sư tỷ, ta không có ý định quay về Thần Vực ngay. Hỗn Nguyên Thiên tôn truyền thừa ta còn chưa tìm hiểu hoàn toàn, ta ở tại hạ giới tu luyện mấy năm sau đó đột phá Thần Biến kỳ đã! Ta hiện tại tích lũy cũng đủ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra Long Nha, Quân Bích Nguyệt, Hành Si cũng đã đột phá Thần Biến kỳ.
Dựa theo dự tính của Thần Mộng Thiên Tôn thì những người này chính là nhân vật đại biểu cho đại kiếp nạn.
- Cũng tốt.
Mộ Thiên Tuyết gật đầu, Lâm Minh hiện tại thiếu nhất chính là thời gian. Tu vị của hắn quá yếu, thiên phú mạnh hơn nữa khi đại kiếp nạn buông xuống thì Thánh tộc đã bắt đầu hành động, mà Lâm Minh chẳng khác gì bị đưa lên đầu sóng ngọn gió.
Bế quan tiềm tu, nghỉ ngơi dưỡng sức là biện pháp tốt nhất.
- Sư tỷ, đi theo ta.
Lâm Minh nói xong kéo Mộ Thiên Tuyết bay đi, bọn họ thuấn di tới nơi tu luyện của Hỗn Nguyên Thiên tôn.
Đây là nơi Hỗn Nguyên chi môn phong bế, hội tụ vô số thiên địa nguyên khí, trừ chuyện đó ra nhiều Hồng Mông chi khí cũng hội tụ lại, những Hồng Mông chi khí này là báu vật vô giá..
- Đây đúng là bảo địa.
Mộ Thiên Tuyết tán thán nói, tu luyện ở nơi này nhanh có thể nghĩ!
Lâm Minh lấy truyền thừa của Hỗn Nguyên Thiên tôn là Hỗn Nguyên giới ra, mang đồ bên trong ra ngoài.
Lập tức trong phòng nhiều ra đại lượng đan dược, ngọc giản.
Những ngọc giản này đại bộ phận là Hỗn Nguyên Thiên tôn ngẫu nhiên đạt được công pháp, truyền thừa, có thể được Hỗn Nguyên Thiên tôn nhìn trúng thì công pháp là đinh cấp nhất, đặt ở trong Giới Vương thánh địa cũng là bảo bối khó cầu.
Trừ chuyện đó ra còn có một chút ngọc giản, đó là tâm đắc tu luyện của Hỗn Nguyên Thiên tôn.
Hiện tại Lâm Minh mang những thứ này đi, còn lại cho Mộ Thiên Tuyết tìm hiểu.
Trong thời gian này Lâm Minh cùng Mộ Thiên Tuyết bắt đầu tu luyện.
Hai người cũng đã tích cốc, chỉ dựa vào thiên địa nguyên khí là có thể đền bù tiêu hao, mà ngày đêm không ngủ, bởi vậy một ngày mười hai canh giờ có thể tu luyện. (Một canh giờ = hai tiếng)
Thời gian như thế vô cùng buồn tẻ, một ngày lại lặp lại như một ngày, phàm nhân sẽ điên lên.
Thời gian trong lúc bất tri bất giác trôi qua, Hỗn Nguyên Thiên tôn lưu lại mỗi một khối ngọc giản đều bao hàm toàn diện, ghi lại vô số pháp tắc, tâm đắc, thường nhân nhìn vào cả đời đều khó có khả năng xem hết, mà Lâm Minh cùng Mộ Thiên Tuyết đều có ngộ tính cao, từng chút từng chút một, tiêu hóa từ từ.
Mặc dù không có hoàn toàn tiêu hóa, nhưng nhưng mà những thứ này giống như hạt giống trong người Lâm Minh cùng Mộ Thiên Tuyết, chỉ chờ tương lai cảnh giới của bọn họ đủ thì những lĩnh ngộ này như cây mọc trồi non, trưởng thành một cây đại thụ.
- Sư tỷ, đây là Hỗn Nguyên Thiên tôn tiền bối lưu lại tinh hoa Hồng Mông linh châu, ta và ngươi chia đều một ít, như vậy đột phá cảnh giới sau đó có thể quay về Thần Vực.
Lâm Minh lấy viên châu ra, với tư cách tinh hoa ngưng tụ ức năm của Hồng Mông linh châu ức, nó rất khó bị phân cách, nhưng mà dùng Hồng Mông Thiên Đạo lại có thể dễ dàng dẫn xuất ra ngoài, cung cấp Lâm Minh cùng Mộ Thiên Tuyết hấp thu.
Mộ Thiên Tuyết cũng không khách khí với Lâm Minh, hiện tại bộ dáng của nàng là Thái Cổ Thần Tộc, cũng có thể tam tu, xác thực cũng cần tinh hoa Hồng Mông linh châu.
Hai người ngồi ở chỗ của mình, Hồng Mông linh châu lơ lửng trước mặt hai người, hạt châu cổ xưa phủ kín phù văn.
Lâm Minh lúc này vận chuyển Hồng Mông pháp tắc, rút toàn bộ tinh hoa trong hạt châu ra, tinh hoa này hội tụ trên không trung thành hai dòng nước lũ màu xám, chúng đại khái chỉ chiếm một thành của hạt châu.
Còn chín thành tinh hoa Lâm Minh không có động, hắn và Mộ Thiên Tuyết hiện tại cảnh giỡi không thể hấp thu.
Tinh hoa phân thành hai cổ, phân biệt bay về phía Lâm Minh cùng Mộ Thiên Tuyết.
Trong lúc nhất thời một dòng khí tức màu đen giống như không phải khí lưu của Hồng Mông linh châu, mà là cự mãng hồng hoang!
Lâm Minh cùng Mộ Thiên Tuyết đều là khí định thần nhàn, tùy ý cho hai dòng khí này cọ rửa thân thể.
Tinh nguyên khí chảy vào trong người, chảy vào trái tim của bọn họ.
Thời điểm này tinh nguyên khí tập trung vào trái tim của bọn họ, Lâm Minh cảm giác trái tim của mình đập mạnh, mỗi một lần đập đều tiến vào mỗi tấc thân thể, huyết áp lực huyết mạch Lâm Minh sôi sục, làn da đỏ tươi, trong cơ thể khô nóng.
Mộ Thiên Tuyết cũng có loại tình huống này.
- Hô --
Tinh nguyên nhập vào cơ thể, hợp nhất với kinh mạch toàn thân của Lâm Minh, một sát na kia, Lâm Minh chấn động toàn thân, trong mạch máu máu như sôi lên.
Khí huyết chi lực nguyên bản chính là nóng như lửa, Lâm Minh cảm giác khí huyết tinh hoa tiến vào trong người đang chuyển hóa thành khí huyết của mình, Lâm Minh cảm thấy thân thể càng nóng, giống như một ngọn núi lửa phun trào, những dung nham nóng chảy này đều hợp thành nhập huyết mạch của Lâm Minh, thay thế huyết dịch đang lưu động.
Bên người Lâm Minh, Mộ Thiên Tuyết đỏ mặt, đổ mồ hôi đầm đìa.
Trong thoáng chốc Lâm Minh giống như lâm vào vô số cảnh tượng, những cảnh tượng này đều là hư ảnh thời Viễn Cổ.
Có Ma Thần, có Phật Đà, có Thánh tộc, vô cùng hỗn loạn, nhưng mà trong đó đại bộ phận thần thú, có Long, đại bằng, kỳ lân, huyền quy, Nhai Tí...
Những hư ảnh này...
Trong lòng Lâm Minh ngẩn ngơ, từ nhiều hư ảnh này Lâm Minh cảm nhận được khí tức vô cùng hỗn loạn, mà cổ khí tức này cùng loại với hắn!
Chẳng lẽ...
Lâm Minh lập tức hiểu ra, bọn họ hút vào khí lưu màu xám trong Hồng Mông linh châu chính là huyết nhục tinh hoa của nhiều thần thú ngưng tụ mà thành!
Đương nhiên năm đó người cầm Hồng Mông linh châu cũng không có được năng lực chém gϊếŧ nhiều thần thú như vậy, hơn phân nửa là một bộ phận thân thể của thần thú, dùng Hồng Mông linh châu hấp thu, ngưng tụ thành tinh hoa.
Dù vậy cũng đầy đủ kinh người!
Tinh nguyên này phẩm chất đã không thể tưởng tượng.
Sau khi hấp thu những khí huyết này, Lâm Minh lập tức cảm giác huyết nhục tinh hoa khởi động, trong huyết nhục có nhiều khí tức hỗn loạn, bắt đầu cuồng bạo, giống như chiến trường thượng cổ hỗn loạn, chúng chính là thôn phệ huyết nhục khác, trong đó còn có tinh hoa của Lâm Minh.
Một ít huyết nhục là hoàn toàn vô ý, nhưng lại có bản năng thôn phệ, muốn đồng hóa Lâm Minh.
Lâm Minh hừ lạnh một tiếng, vận chuyển Hồng Mông pháp tắc.
Hồng Mông pháp tắc đại biểu vũ trụ tinh khí thần -- là "Tinh" cực hạn, một khi vận chuyển thì chỉ là linh trí bản năng thôn phệ huyết nhục có thể nào ngăn cản?
Rất nhanh những huyết nhục này bị Lâm Minh hấp thu!
Mà bên người Lâm Minh, Mộ Thiên Tuyết tuy không hiểu Hồng Mông pháp tắc, nhưng mà nàng vận chuyển thần lực, thần tộc với tư cách sủng nhi của Thượng Thiên, thân thể của bọn họ là cường đại nhất, Mộ Thiên Tuyết ngạnh sanh sanh bằng vào thần lực trấn áp những bản năng này, cũng hấp thu huyết nhục tinh hoa.