Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1318: Cuộc chiến áp trục

Chương 1318: Cuộc chiến áp trục.

- Đợi Lâm Minh tỉnh đấu với Băng Mộng, sau đó tiến hành chiến đấu cuối cùng? Có lầm hay không ah!

Rất nhiều người nghe xong lời này đều tức giận, bọn họ họ tới đây xem là xem Băng Mộng đấu, cũng không phải tới xem Lâm Minh, Lâm Minh đánh hay không chẳng là gì với bọn họ, nói sau, là Lâm Minh bị thương, cậy mạnh bị thương, kết quả bởi vì tổn thương nên không đấu, còn trách ai được?

- Nghe nói Lâm Minh đã tiến vào kết giới thời gian rồi, bên trong một ngày là nhiều ngày của chúng ta.

- Thời gian kết giới? Không phải chứ, tiến vào thời gian kết giới có thể dễ dàng vượt qua mấy tháng, hắn vẫn chưa tỉnh? Hắn sẽ không chết chứ?

Rất nhiều người bất mãn nhưng chẳng có biện pháp nào.

Cứ như vậy đã tới ngày thứ năm.

Khoảng cách Lâm Minh tiến vào thời gian kết giới đã là một năm ba tháng.

- Đã sắp năm trăm ngày mà Lâm Minh còn chưa tỉnh?

Ở chỗ ngồi của Hạo Vũ Thiên Cung, Hạo Vũ Thiên Tôn cau mày, tình hình của Lâm Minh hiển nhiên rất phức tạp, mà thời gian hắn ngủ say vượt qua Hạo Vũ Thiên Tôn dự tính.

- Thần Mộng, Lâm đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn sao, làm cho tinh thần chi hải bị hao tổn, không tỉnh lại?

Thần mộng yên lặng trong chốc lát. Chậm rãi nói ra:

- Ta cho đệ tử xem rồi. Điều chỉnh tốc độ thời gian lên gấp một trăm năm mươi lần, mặt khác Hành Si cùng Băng Mộng phải đấu, không thể chờ lâu như vậy. Đến khi Lâm Minh tỉnh lại hắn có thể đấu với Băng Mộng.

Ý của Thần Mộng chính là khẳng định Lâm Minh nhất định sẽ tỉnh lại, Hạo Vũ Thiên Tôn đành phải lắc đầu.

Thần Mộng ra mặt tổ chức giải đấu này. Tương đương với việc Băng Mộng sẽ gia tăng kinh nghiệm trong lần đại chiến này, bây giờ chỉ còn lại mình Lâm Minh, Thần Mộng có dự cảm lần này Lâm Minh ngủ say có quan hệ tới Phong Thần đài, cũng không đơn giản như vậy.

Kể từ đó Lâm Minh sẽ là đối thủ không tệ của Băng Mộng.

Nhận được mệnh lệnh Tân Thân Tử tăng tốc độ kết giới tăng lên một trăm năm mươi lần.

Thời gian trong kết giới thời gian tăng lên rất khoa trương, pháp tắc bên trong càng không ổn định, kết giới gấp một trăm năm mươi lần đã rất khó ở trong đó thể ngộ pháp tắc ở bên ngoài, bởi vì thật sự quá hỗn loạn.

Nhưng mà Lâm Minh là đang ngủ say tiêu hoa pháp tắc mà Phong Thần Thiên tôn lưu lại, cũng không liên quan tới pháp tắc ở bên ngoài, cho nên không có bất cứ vấn đề gì.

Trong không gian mộng cảnh này, nội thế giới của Lâm Minh lúc này bành trướng như quang cầu, sắp bộc phát!

Một khi bộc phát sẽ tạo thành ảnh hưởng không tưởng tượng nổi với Lâm Minh, nếu như không thể áp xuống nội thế giới sẽ bị vỡ tan.

Lâm Minh ngưng tụ quang cầu này trong một tháng, nhưng mà hắn còn đang điều chỉnh, chờ đợi, ưu hóa năng lượng, bước này phong hiểm cực lớn, cũng không đủ nắm chắc Lâm Minh cũng không dám cầm tính mạng của mình đi mạo hiểm làm gì.

Thời điểm Lâm Minh chuyên tâm tu luyện thì Hạo Vũ Thiên Cung trên lôi đài, Hành Si cùng Băng Mộng đã chiến đấu cuối cùng

Một trận chiến này đương nhiên không thể thiếu đánh bạc. Hạo Vũ Thiên Cung cho ra tỉ lệ đặt cược là Băng Mộng thắng một bồi 1.3, Hành Si thắng một bồi 2.7.

Cho dù người đặt Băng Mộng chiếm đại đa số, nhưng nhìn tốt Hành Si cũng không ít, dù sao Hành Si làm người ít xuất hiện, hắn chiến đấu cơ bản đều có giữ lại, thắng được không quá phận, cho nên thực lực cực hạn của Hành Si là gì còn rất khó nói.

Huống chi Hành Si trước kia đánh Lâm Minh trọng thương linh hồn, đến nay hôn mê bất tỉnh, chuyện này càng làm Hành Si cao giá hơn.

Lại nói tỉ lệ của Băng Mộng thấp có chút không dám nhìn thẳng, đặt xuống một tỷ chỉ kiếm được ba trăm triệu mà thôi, không có ý gì cho nên áp Hành Si vẫn không ít.

- Băng Mộng sư muội, bần tăng hữu lễ.

Đứng tại trên lôi đài Hành Si cung kính thi lễ.

Thần sắc Băng Mộng bình tĩnh, quần áo bồng bềnh, mặc dù đối mặt Hành Si hay là trận đấu mấu chốt, Băng Mộng cũng không có cảm xúc gì chấn động cả, giống như tất cả không có thứ gì khiến nàng chấn động.

- Trận đấu bắt đầu!

Hạo Vũ Tử tuyên bố, mấy tỷ người xem thi đấu lập tức bạo phát.

Hành Si lùi ra sau mấy bước, sau lưng hắn hiện ra cái tháp màu vàng, dưới chân của hắn xuất hiện quang luân là Luân Hồi Bàn!

Từ khi bắt đầu chiến đấu Hành Si tế ra Luân Hồi Bàn, cũng nhìn ra hắn xem trọng Băng Mộng thế nào.

Với tư cách một khổ hạnh tăng, Hành Si bình thường dùng tu hành làm chủ, trời sinh tính ít xuất hiện, không thích tranh chấp, nhưng mà với tư cách tranh giành tuổi trẻ đệ nhất, hắn cũng vì mình có được đối thủ xứng tay mà hưng phấn, cái gọi là kỳ phùng địch thủ không phải ai cũng được.

Toàn thân Băng Mộng có nước hoa lưu chuyển, nàng dùng thần mộng không gian của mình.

Cho đến tận này Băng Mộng tham gia đấu võ vẫn dựa vào hai chiêu thủ thắng, một chiêu là ảo thuật, một chiêu chính là thần mộng không gian!

Đối phó kẻ yếu Băng Mộng chỉ cần nhìn đối phương thì ảo thuật giúp nàng thắng ngay lập tức.

Còn đối phó Tiểu Ma Tiên, Long Nha thì nàng phỉa dùng thần mộng không gian, có thể chiến thắng đối thủ.

- Hô --

Một đạo hàn khí bắn ra bốn phía, trên lôi đài hiện ra một tầng băng sương bao phủ.

Thân thể Băng Mộng ở trên bầu trời, hai chân nàng trần trụi, mái tóc màu xanh da trời tung bay, thần mộng không gian bao phủ cả lôi đài.

Chỉ cần bước vào không gian này tương đương bước vào trong "Mộng"của Băng Mộng, trong mộng này Băng Mộng chính là thần, tất cả phải vận chuyển theo ý chí của Băng Mộng.

XIU....XIU... XÍU...UU!!

Tất cả ác mộng thú dữ tợn hiện ra trong không gian, nhìn Hành Si phẫn nộ gào thét!

Hành Si chắp tay trước ngực, mặt mỉm cười, nói:

- Thần mộng không gian, quả nhiên không giống người thường, bần tăng sẽ ra tay!

Hành Si nói chuyện và Luân Hồi Bàn bay thẳng ra ngoài hiển hóa luân hồi bao phủ Băng Mộng.

Tạch tạch tạch!

Pháp luân xoay tròn thật nhanh, đường nó đi ác mộng thú bị cắt ra, đầu thân chỗ khác biệt, máu tươi tung bay!

Những ác mộng thú này tùy tiện con nào tham gia đấu võ lần này cũng có thể đứng trước hai mươi, nhưng mà trước mặt Luân Hồi Bàn của Hành Si thì giống như bị cắt cỏ vậy.

Trong nháy mắt Luân Hồi Bàn đã di động tới trước mặt Băng Mộng.

Luân Hồi Bàn tụ tập tinh thần công kích và vật lý, Hành Si rất rõ ràng, tinh thần công kích với Băng Mộng mà không có tác dụng, hắn chỉ có thể cậy vào công kích vật lý.

Mắt thấy Luân Hồi Bàn chém ngang Băng Mộng thì rất nhiều người tới xem Băng Mộng dù biết rõ thực lực Băng Mộng chân chánh còn chưa hiểu lộ ra, bọn họ nhanh chóng kinh hô, dù sao Hành Si không phải là kẻ yếu.

Ở này trong tích tắc vô số tinh quang từ Băng Mộng hội tụ trong lòng bàn tay, một tường đá phong cách cổ xưa mọc lên từ trong đất!

Lúc mới bắt đầu không thấy nhanh, nhưng mà trong nháy mắt nó đã cao tới ngàn trượng.

Trong nháy mắt Băng Mộng xuất hiện trên vách đá ngàn trượng kia.

Khủng bố to lớn, cao không thấy đỉnh tường đá, tỏa ra hồn khí mạnh mẽ, từ trên cái tường đá có cái đầu quỷ vô cùng dữ tợn, đang nhe răng cười với thế nhân.

So sánh với tường đá khủng bố này thì Luân Hồi Bàn giống như một cánh cửa mà thôi, thật sự không có ý nghĩa.

- Ầm ầm!

Luân Hồi Bàn cắt vào trong tường đá, pháp luân chuyển động đá vụn vẩy ra, phát ra tiếng nổ mạng rợn người, cuối cùng nhất bị cắt vào hơn phân nửa thì lực lượng bị tiêu hao hết và sụp đổ.

Nhìn thấy một màn này mọi người ngây người.

Đây là sức mạnh to lớn

Luân Hồi Bàn của Hành Si uy lực rõ như ban ngày, Lâm Minh, Tiểu Ma Tiên đều thua dưới chiêu này! Nhưng mà bây giờ trước mặt Băng Mộng thì nó bị hóa giải.

- Băng Mộng thật đáng sợ, trong thần mộng không gian thì nàng chính là vô địch, bởi vì trong không gian này trong nháy mắt chế tạo ra pháp tắc và mọi thứ, nàng có thể chế tạo thần tường, cũng có thể chế tạo thần kiếm, thần thương, cho dù công kích hay phòng thủ vẫn mạnh tới tận cùng! Luân Hồi Bàn nếu không ai nhìn thấy uy lực thì thôi, nhưng khi nhìn thấy ai cũng phải công nhận nó khủng bố, nhưng mà với Băng Mộng thì nó vô dụng!

- Đúng rồi, thần mộng không gian quá mức nghịch thiên, đối kháng Băng Mộng trong đó phải thua không thể nghi ngờ, Hành Si có lẽ còn có rất nhiều thủ đoạn, nhưng mà thủ đoạn nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Băng Mộng lần đầu giao thủ đã áp chế Hành Si, hơn nũa còn hiển lộ ra sự cường đại của thần mộng không gian, mà uy lực của nó khiến người ta tuyệt vọng.