Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1250: Lâm Minh, vương giả!

Tiêu Đạo Tử là đệ tử của Hạo Vũ Thiên Tôn, ra vào Hạo Vũ Thiên Cung, trong thọ mệnh 100 vạn năm của hắn, gặp qua không biết bao nhiêu thiên kiều tuyệt đỉnh, hơn nữa những thiên tài này đều là cấp bậc truyền nhân Thiên Tôn!

Chỉ riêng đệ tử thân truyền của Hạo Vũ Thiên Tôn đã có mấy trăm người, Tiêu Đạo Tử cũng đã gặp qua những Thiên Tôn khác!

Dưới tình huống đó, một trận bán kết nho nhỏ trên Phong Thần Đài thật sự không làm Tiêu Đạo Tử có quá nhiều hứng thú, cho nên hắn mới ngồi yên trên cao, nhắm mắt yên lặng, vô cùng bình đạm. Ngay cả U Vô Tận vốn là đệ nhất nhân cũng không lọt được vào mắt Tiêu Đạo Tử.

Nhưng hiện tại, Lâm Minh lại khiến Tiêu Đạo Tử toát ra kinh dị.

Hắn khϊếp sợ không phải là thực lực của Lâm Minh, thực lực của Lâm Minh trong mắt hắn còn không tính là quá sức, hắn khϊếp sợ là thiên phú của Lâm Minh.

Mới khoảng 30 tuổi, Thần Hải sơ kỳ chiến thắng U Vô Tận Thần Hải hậu kỳ, thiên phú như thế theo sát truyền nhân Thiên Tôn! Mà Lâm Minh lại không phải trưởng thành ở Thiên Tôn Thiên Cung, tài nguyên truyền thừa sư phụ, mọi mặt đều bị bất lợi lớn, như vậy tính ra lại càng thêm đáng sợ!

"Thằng nhóc này... thật là không thể tưởng tượng!"

Tiêu Đạo Tử chỉ một câu không thể tưởng tượng, đã là đánh giá hết sức cao, người xem bên dưới càng không biết phải nói gì nữa.

Các đệ tử trẻ tuổi Thiên Minh Đại Thánh Địa trước đó vô cùng điên cuồng, toàn bộ như bị xối chậu nước lạnh, toàn bộ tắt lửa!

Đại sư huynh đánh đâu thắng đó trong mắt bọn họ, bị thua như thế, thua thiên phú, thua cả thực lực, thua đến tan tác!

- Lâm sư huynh... quá lợi hại!

Nhan Nguyệt Nhi đã trở về thính phòng, trận đấu của nàng đã xong, lại thấy được cảnh Lâm Minh chiến thắng U Vô Tận.

Đệ tử Phượng tộc thượng cổ đều ngây người, dù ở trong mắt bọn họ, Lâm sư huynh luôn là mạnh nhất. Nhưng không ngờ tới, Lâm Minh thật sự thế không thể cản, đánh bại U Vô Tận như vậy!

Hơn nữa Lâm Minh lĩnh ngộ, là ý cảnh tầng thứ năm pháp tắc hệ hỏa!

Tuổi hơn 30, bước vào đại điện ý cảnh cao tầng, hoàn thành đột phá mà rất nhiều võ giả thế hệ trước cả đời cũng không làm được!

Pháp tắc của U Vô Tận coi như đủ mạnh, nhưng mà hắn cũng không thể lĩnh ngộ được ý cảnh tầng thứ năm!

- Lâm Minh! Vương giả!

Trên thính phòng có người hô lên!

Tiếng hô của hắn, liền dẫn tới từng đợt sóng hò hét.

- Lâm Minh! Vương giả!

- Lâm Minh! Vương giả!

Không chỉ còn là Phượng tộc thượng cổ đang hò reo, mà là toàn bộ thính phòng, mấy tỷ người xem đều đang hoan hô!

Mấy tỷ người, hình thành sóng âm khủng bố vang vọng 10 vạn dặm, chấn động trời cao, đánh tan mây mù!

Trận đấu bán kết, sinh ra một thiên tài có thiên phú sánh với truyền nhân Thiên Tôn, đây là chuyện không dễ dàng!

Võ giả ở đây, dù là xuất thân Thánh địa Giới Vương giới lớn, nhưng so sánh với Thiên Cung Thiên Tôn thì chỉ là rễ cỏ. Lâm Minh dùng thực lực chân chính nói cho bọn họ, là rễ cỏ với xuất thân, tài nguyên, sư phụ, truyền thừa đều kém xa, vẫn có hy vọng đạt tới tiêu chuẩn truyền nhân Thiên Tôn!

Khoảng khắc đó, Lâm Minh như trở thành duy nhất trên Phong Thần Đài, thống trị anh hào thiên hạ, ngạo thế nhân gian!

"Lâm Minh đã thắng... Ý cảnh pháp tắc tầng thứ năm, còn có một bộ Thần Võ vô thượng..."

Ở Hạo Vũ Thiên Cung, Hạo Vũ Tử trầm ngâm, hắn hít một hơi, nhìn toàn trường xung quanh, bỗng phát hiện trong các Giới Vương, có một người trung niên áo đen đang nhìn mình.

Người trung niên hai mắt sâu thẳm, tròng mắt đỏ rực, vẻ mặt mỉm cười, nhưng không biết sao, ánh mắt này lại khiến tâm thần Hạo Vũ Tử nhảy dựng.

- Thiên Minh Tử, có chuyện gì vậy?

- Không có gì, ha ha...

Thiên Minh Tử vẫn mỉm cười, giống như không có gì làm nhiễu loạn tâm thần của hắn. Ngay cả U Vô Tận hậu nhân của hắn, cả hai mặt thiên phú, thực lực đều bị Lâm Minh áp chế, hắn cũng không thu liễm vẻ tươi cười, bình tĩnh như thế không phải Giới Vương nào cũng có được.

Rất nhiều Giới Vương đều là càng già càng sĩ diện, bản thân bọn họ đã không còn gì để tranh đấu, ai mạnh ai yếu gần như sẽ không thay đổi, chỉ còn có đệ tử hậu bối mới tranh đấu mạnh yếu. Đây cũng là chuyện thường tình, hàng xóm gặp mặt, còn gì thành tựu hơn là so sánh đứa nhỏ.

Giới Vương bình thường, nếu đệ tử hậu bối bị người ta nghiền tới tan tành, đã sớm dựng râu trợn mắt như núi lửa, nhưng Thiên Minh Tử căn bản không có vẻ gì để ý, vẫn trò chuyện vui vẻ với người khác.

"Hả..."

Hạo Vũ Tử nhướng mày.

"Chẳng lẽ Thiên Minh Tử cũng ý thức được loại của lực trường Lâm Minh không tầm thường, muốn tìm manh mối trên sắc mặt của ta?"

Trong lòng Hạo Vũ Tử xẹt qua nghi hoặc này, thực lực đến cỡ này, thông qua một ánh mắt của người khác cũng sẽ nghĩ tới rất nhiều thứ.

"Trước đó Lâm Minh thi triển lực trường kia, làm ta nhớ tới một người, tuy rằng ta chưa gặp qua, nhưng lại nghe sư tôn nhắc tới người này. Đồng thời sư tôn cực kỳ bội phục người đó, ấn theo sư tôn miêu tả, Lâm Minh thi triển ra lực trường kia có chỗ tương tự với bản lĩnh của người đó!"

"Chuyện này, ta nên bẩm báo cho sư tôn, để ngài quyết định!"

Trong lòng Hạo Vũ Tử nhanh chóng xẹt qua ý nghĩ này, mặt ngoài lại không đổi sắc, không ai biết hắn nghĩ gì.

- Đáng tiếc, Vô Tận hiền điệt chỉ thiếu một chút, thua bởi một chiêu.

Quảng Vũ Giới Vương vuốt râu, chậc chậc thở dài, bộ dáng rất đáng tiếc, giống như U Vô Tận là đệ tử của hắn vậy.

- Ừm... Vô Tận hiền điệt đồng thời lĩnh ngộ pháp tắc thời không cùng pháp tắc hệ tủy, ba loại pháp tắc, phân tán tinh lực một chút, không so được Lâm Minh chỉ lĩnh ngộ một pháp tắc. Bằng không Vô Tận hiền điệt có thể cũng chạm tới ý cảnh tầng thứ năm, vậy sẽ là tràng cảnh khác, chưa chắc hươu chết về tay ai.

Lại có cường giả Giới Vương phụ họa, đều tìm lý do thất bại cho U Vô Tận.

Kỳ thật theo bọn họ thấy, thiên phú của Lâm Minh theo kịp truyền nhân Thiên Tôn thì sao chứ? Trước mắt Thiên Minh Tử cũng có thiên phú vượt qua phần lớn truyền nhân Thiên Tôn!

Thành tựu tương lai của hắn sẽ vô cùng đáng sợ, một cái U Vô Tận thất bại, tính là gì đối với Thiên Minh Tử? Cho nên những Giới Vương này đều nói tốt cho Thiên Minh Tử, cũng là vì giao hảo với hắn.

Thiên Minh Tử lại không để ý, chỉ nói:

- Các vị quá đề cao Vô Tận rồi, hậu nhân của ta đúng là không nên thân, sử dụng nhiều tài nguyên như thế, thành tựu lại chỉ miễn cưỡng đủ xem. Còn Lâm Minh kia, xuất thân Thánh địa đỉnh cao đã có thành tích như thế, quả thật là thiên phú kinh người, Vô Tận thua không oan!

- Ha ha! U huynh độ lượng như vậy, thật là làm chúng ta hổ thẹn.

- Đúng vậy, tiểu bối đều có tạo hóa của tiểu bối, chúng ta cố chấp thành tựu mà bọn nó giành được, sẽ lại tăng thêm áp lực cho chúng, rơi xuống tiểu thừa.

- Vẫn là U huynh phong thái bình thản, đáng để tôn sùng.

Mọi người đều chúc tụng, nhưng không ai nhắc tới Lâm Minh thi triển ra Thần Võ vô thượng. Bọn họ chỉ coi đây là một phần cơ duyên của Lâm Minh, hạng người như Lâm Minh, có cơ duyên như thế cũng là trong tình lý.

Nếu là thiên tài bình thường, lấy được một phần cơ duyên như thế, bị người ta biết được sẽ dẫn tới họa sát thân.

Còn thiên phú của Lâm Minh có thể sánh với truyền nhân Thiên Tôn, thân phận này cũng gánh nổi phần cơ duyên đó, cho nên sẽ không dẫn tới người dòm ngó.

Cũng chỉ có Hạo Vũ Tử, biết rõ phần cơ duyên này căn bản không tầm thướng

Hiện trường đệ nhất hội võ, tiếng hoan hô như thủy triều kéo dài đến một nén nhang mới ngừng lại.

U Vô Tận bị loại, Lâm Minh ngồi xuống điều tức ở tầng 31 Phong Thần Đài.

Ở bên kia, Long Nha cùng Kiếm Vô Huyết còn chưa đánh.

Trước đó bọn họ đều đang nhìn trận đấu của Lâm Minh.

Lâm Minh nhìn qua, vừa lúc đón ánh mắt của Long Nha.

Long Nha mỉm cười, chỉ nhàn nhạt một câu.

- Ngươi đánh rất khá.

Đánh giá như vậy cũng có nghĩa, dù Long Nha thấy được thực lực của Lâm Minh đến trình độ này, cũng chỉ là thưởng thức mà không phải mặc cảm.

Đối thủ như vậy, quả thật làm Lâm Minh tràn ngập mong chờ, chiến ý sôi trào.

Về phần Kiếm Vô Huyết, sắc mặt ngưng trọng, hắn biết rõ nếu là mình đối mặt với Lâm Minh, nhất định sẽ thua!

"Tiểu tử này, tại sao biếи ŧɦái như thế!"

Kiếm Vô Huyết nắm chặt kiếm trong tay, trong lòng có cảm giác bất lực. Lâm Minh quá mạnh mẽ!

Lúc này, Long Nha xoay người lại gọi Kiếm Vô Huyết:

- Vị bằng hữu này, tới chúng ta rồi.

Biểu tình của Long Nha rất bình tĩnh, mà biểu tình này ở trong mắt Kiếm Vô Huyết chính là làm dáng, là biểu hiện không hề để hắn vào mắt!

Bằng không một trận đánh trọng đại như thế, hắn làm sao mà bình thản như vậy.

"Tiểu tử này, thật coi ta như quả thị mềm, hắn nghĩ rằng trình độ của hắn cũng ngang với Lâm Minh? Hắn nghĩ rằng có thể tùy ý nhào nặn ta?"

Trong lòng Kiếm Vô Huyết nghẹn một cục, hắn phải chứng minh cho người khác thấy, dù hắn kém hơn Lâm Minh, nhưng cũng là nhân vật hạng nhất! Long Nha trước mắt dù nhìn trâu bò dữ dội, nhưng chưa chắc là mạnh hơn mình!

Vù!

Kiếm Vô Huyết xuất kiếm!

Kiếm Vô Huyết là danh hiệu, không phải tên, Nhất Kiếm Vãng Sinh Kiếm Vô Huyết, là bởi vì tốc độ kiếm của hắn quá nhanh, sau khi gϊếŧ người, thân kiếm cũng không dính máu, cho nên mới có tên này!

Như vậy, kiếm của Kiếm Vô Huyết tự nhiên nhanh đến cực hán

Kiếm khí đầy trời như gió lốc vô tận quét tới Long Nha.

Kiếm Vô Huyết tìm hiểu là ý cảnh Phong, lúc này kiếm khí của Kiếm Vô Huyết dung nhập vào trong gió, gió tức là kiếm, kiếm tức là gió! Ngay từ đầu không thấy thân kiếm, còn có thể nhìn thấy kiếm quang cực kỳ mơ hồ, sau đó ngay cả kiếm quang cũng hoàn toàn biến mất!

Dù là đao pháp của U Vô Tận cũng thua xa tốc độ kiếm nhanh của Kiếm Vô Huyết! Kiếm phong nhanh đến tận cùng, làm người ta hoa mắt, không nhìn thấy rõ, còn làm sao mà cản được?

Ngay lúc này, Long Nha cũng rút ra vũ khí của mình, một thanh binh khí nhình giống kiếm cũng giống đao. Nói là kiếm, vì ở cuối nó gấp khúc, nói là đao, vì hai mặt đều có lưỡi, ở giữa có gờ kiếm, cuối mũi sắc bén.

Nói tới hình dạng của nó, đây là một cái răng nanh cong cong, cho nên đặt tên là Long Nha Kiếm. Danh hiệu Long Nha, cũng tới từ thanh kiếm này

- Tốc độ rất nhanh, nhưng công kích không đủ.

Long Nha xuất kiếm, kiếm khí chói mắt quét qua thiên địa, ngay cả không gian cũng chấn động theo. Trong nháy mắt, kiếm quang vô tận của Kiếm Vô Huyết bị một kiếm của Long Nha xé nát!

Dùng lực lượng tuyệt đối, trực tiếp áp chế kiếm khí của Kiếm Vô Huyết!

Dùng sức phá vạn kỹ xảo, khi chênh lệch lực lượng đạt tới điểm tuyệt đối, chỉ có kỹ xảo đã không thể bù đắp được nữa.

"Lực công kích thật mạnh."

Trong ánh mắt Lâm Minh toát ra tia sáng, lực công kích của Long Nha quá biếи ŧɦái. Nên biết, một chiêu của hắn chỉ là công kích tiện tay, hắn còn chưa sử dụng công kích lợi hại hơn nữa.

"Xem ra trận chiến này sẽ lập tức kết thúc, chênh lệch giữa Kiếm Vô Huyết và Long Nha là quá lớn!"