Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 923: Rút hồn luyện tủy

[CENTER]

- Hả? Kêu ta trở về?

Bạch Yêu sau khi nghe nội dung trong truyền âm phù, phẫn hận nhìn Lâm Minh một cái: - Tiểu tử, coi như ngươi gặp may. Một năm sau, chính là ngày chết của ngươi!

Bạch Yêu nói xong, thân thể hóa thành một vệt sáng, bắn thẳng về hướng bắc.

Lâm Minh không ngăn cản, trên thực tế hắn cũng không ngăn được. Thực lực hai người xấp xỉ, ai cũng không ngăn được đối phương. Lâm Minh muốn đi, Bạch Yêu đồng dạng bất lực.

Trong nháy mắt, Bạch Yêu liền biến mất ở phía chân trời. Lâm Minh trầm mặc một hồi cũng rút lui. Hắn triển khai tốc độ cao nhất bay khỏi Thiên Vận Quốc, lại vượt qua Nam Cương, mấy lần thay đổi phương hướng, ở Nam Hải tìm được một hòn đảo đơn độc mới hạ xuống.

- Đây chính là thực lực của thiên hạ đệ nhất nhân... Không biết thực lực của Dương Vân sẽ như thế nào? Nếu là ba năm trước, Dương Vân cho dù mượn dùng lực lượng Ma đầu thượng cổ bám vào người, cũng xấp xỉ Bạch Yêu hả.

Lâm Minh thì thào tự nói, Ma đầu thượng cổ chẳng qua là một tướng lĩnh của đại quân Thần Vực năm đó, nhưng nó hiện tại chỉ còn lại linh hồn thể tàn khuyết. Linh hồn thể không có sức chiến đấu, nó chỉ có thể bồi dưỡng ra một tên Dương Vân, khi chiến đấu bám lên trên người Dương Vân, chủ yếu dựa vào lực lượng của Dương Vân. Không nhất định lợi hại hơn Bạch Yêu dưới tay nó năm đó.

- Ta 10 tháng trước là có thể thoải mái đánh chết Huyết Sát Nguyên chủ và lão nhân Ải Ma tộc kia, hai người bọn họ một người là Ma Đế nhị tinh, một người khác là Ma Đế tam tinh tuổi xế chiều. Phân biệt tương đương cường giả Thần Hải trung kỳ, Thần Hải hậu kỳ. Sau lại ta bế quan lần nữa, thực lực tăng vọt, đã có thể miểu sát cường giả Thần Hải trung kỳ, coi như là có được thực lực thiên hạ đệ nhất nhân, cho dù gặp phải Dương Vân lúc trước cũng không sợ. Chỉ là không biết hiện tại ba năm qua đi, trên người Dương Vân có xảy ra cái gì hay không?

Lâm Minh nghĩ vậy, ý niệm vừa động tiến vào trong Tử Cực Giới, đập vào mắt đầu tiên chính là Tư Đồ Dao Hi. Tư Đồ Dao Hi lúc này bị Lâm Minh đánh cho toàn thân máu thịt bầy nhầy, xương cột sống bị chặt đứt, đùi bị xuyên thủng, đã như một đống thịt băm. Hơn nữa chân nguyên toàn thân nàng đều bị giam cầm, chỉ có thể ở trong này chịu tội sống.

- Đồ con hoang, có gan gϊếŧ ta đi!

Nhìn thấy Lâm Minh tiến vào, trong mắt Tư Đồ Dao Hi bắn ra ánh lửa cừu hận. Nàng hận thấu Lâm Minh, rất rõ ràng rơi vào trong tay Lâm Minh đã quyết không còn đường sống. Mềm giọng cầu xin tha thứ cũng là chết, tiếp tục chửi mắng cũng là chết. Nếu đã như vậy không bằng chửi cho sướиɠ người.

- Lão thân rơi vào trong tay ngươi coi như gặp hạ, dù sao ta cũng không có bao nhiêu năm để sống. Nhưng ngươi thì khác, ngươi còn có nhiều thời gian, đáng tiếc... Ha ha ha, ngươi cũng không sống được bao lâu. Ta sẽ ở dưới chờ ngươi!

Lâm Minh lạnh lùng nhìn Tư Đồ Dao Hi một cái: - Mạng của ta không phải ngươi định đoạt.

- Hừ, ngươi sẽ chết! Sẽ chết rất khó coi. Thể xác bị người coi là đồ cưới, linh hồn hóa thành tro bụi! Tư Đồ Dao Hi oán hận nguyền rủa, hai mắt đỏ như máu, còn đang muốn nói gì. Đúng lúc này, Lâm Minh đột nhiên giẫm xuống một cước, trực tiếp giẫm nát xương tay.

- A! Đồ con hoang, ngươi sẽ bị báo ứng! Tư Đồ Dao Hi oán độc hét.

- Báo ứng? Ngươi trước đó hại ta là nhân, ta gϊếŧ ngươi là quả. Nhân quả đầy đủ, gϊếŧ ngươi là chuyện đương nhiên! Lâm Minh một tay chộp xuống, bắt lấy cổ Tư Đồ Dao Hi, cứ như vậy xách nàng lên. Tư Đồ Dao Hi lúc này toàn thân nhũn như chi chi, như đã không có xương cốt, bị Lâm Minh nắm trong tay như một con gà con.

Rống!

Ở sau lưng Lâm Minh hiện ra hư ảnh một ác ma thật lớn. Đầu của ác ma này có ba sừng nhọn, mặt mũi hung dữ, có sáu ma trảo phân biệt cầm trống trận, chuông đồng, tràng hạt, đinh sắt, chùy, cổ kính. Bốn phía hư ảnh cổ ma sáu tay này có vô số sinh linh quỳ bái hướng tới, mặt đầy vẻ thành kính.

Hỗn Độn Đại Ma Công này cũng là công pháp linh hồn ra từ Vạn Cổ Ma Khanh, dù ở Thần Vực không tính là đỉnh cấp nhưng đối với Lâm Minh mà nói lại phi thường thực dụng. Tỷ như xuất kỳ bất ý công kích linh hồn, thuật nô ấn càng thêm cao minh, thuật rút hồn luyện tủy cùng với thuật sưu hồn hiện tại hắn muốnd ùng.

Hơn nữa tu luyện đơn giản, cũng không cần tiêu hao thời gian quá lớn, là một bộ pháp quyết quá độ phi thường tốt.

Hỗn Độn Đại Ma vươn ma trảo, trực tiếp nắm lấy cổ Tư Đồ Dao Hi. Tư Đồ Dao Hi như một con mèo bị giẫm đuôi thét chói tai: - Ngươi... Ngươi muốn làm gì, không...

Tư Đồ Dao Hi phát ra một tiếng kêu thảm nát ruột xé lòng, nàng nhìn thấy Hỗn Độn Đại Ma một tay cầm thiết chùy một bàn tay đem một cây đinh sắt rỉ sét loang lổ ấn vào mi tâm mình.

Hiển nhiên, Hỗn Độn Đại Ma này là muốn đem đinh sắt giả thuyết năng lượng hóa này đóng vào trong tinh thần chi hải của nàng!

Bất cứ người nào tận mắt nhìn đầu mình bị đóng vào một cái đinh sắt cũng sẽ gan mật vỡ nát.

Sáu cánh tay của Hỗn Độn Đại Ma, hai tay cầm cổ Tư Đồ Dao Hi, một tay giơ chùy đột nhiên đóng xuống.

- A...

Khoảnh khắc đó, Tư Đồ Dao Hi dường như trong cổ nhét đầy thủy tinh vụn, phát ra tiếng kêu thảm thiết khàn khàn mà loài người khó thể phát ra.

Một chùy lại một chùy, thân thể Tư Đồ Dao Hi đột nhiên trở nên run rẩy, hồn phách, mi tâm nàng bị đóng đinh sắt, lại sắp bị hư ảnh Hỗn Độn Đại Ma kia chấn ra ngoài cơ thể.

- Tiểu... Tiểu súc sinh, ngươi... ngươi chết không tử tế!

Tư Đồ Dao Hi lớn tiếng thét chói tai, hai chân đá thẳng, nhưng mà đá một hồi lại đá không nhúc nhích nữa. Thân thể nàng hoàn toàn mềm nhũn, ba hồn sáu vía hoàn toàn bị hút ra, ở trên tay Hỗn Độn Đại Ma hóa thành một quang cầu linh hồn, treo trên đinh sắt. Phía trên có một gương mặt đau đớn vặn vẹo, chính là mặt Tư Đồ Dao Hi.

Phốc!

Quang cầu bị đinh sắt đâm vỡ, Tư Đồ Dao Hi phát ra một tiếng hét thảm cuối cùng hóa thành vô số mảnh nhỏ linh hồn bị Hỗn Độn Đại Ma nuốt xuống.

Lâm Minh nhắm mắt cảm nhận, sưu tầm tin tức có giá trị với mình. Sưu hồn tự nhiên là không thể so với nuốt mảnh nhỏ linh hồn trong Ma Phương, chỉ có thể đạt được bộ phận nhỏ trí nhớ mơ hồ. Muốn sưu ra công pháp cơ bản không có khả năng, nhiều nhất được một chút tin tức, sự kiện mà thôi.

- Hả... Tư Đồ Dao Hi này cũng không biết ba năm này Dương Vân đang làm gì... Tuy nhiên nàng có thể khẳng định chính là, thực lực của Dương Vân lại tăng tiến vùn vụt. Hơn nữa Dương Vân dường như đang hoàn thành một loại bí phá, nhiều nhất chỉ cần thời gian một năm, hắn liền có thể tập trung được vị trí của ta.

- Lần này Bạch Yêu trở về, đã thăm dò cơ sở của ta, Dương Vân dưới tình huống biết thực lực ta nếu là còn thực thi kế hoạch như cũ, liền chứng minh hắn có nắm chắc đối phó ta...

Lâm Minh hơi hơi trầm ngâm. Dương Vân người này, lòng dạ quá sâu, hơn nữa giỏi về ẩn nhẫn. Đối thủ như vậy khiến người kiêng kỵ nhất, dù là lúc trước đối mặt Huyễn Vô Cơ, Lâm Minh cũng không cảm thấy khó giải quyết như vậy.

Lâm Minh đối với Huyễn Vô Cơ hiểu rõ thông suốt, có thể phỏng đoán ra lực lượng của hắn ta, hiểu rõ thực lực đối lập giữa mình và Huyễn Vô Cơ, biết lúc nào có nắm chắc thắng hắn ta. Cho nên khi hắn từ Hoàng thành viễn cổ trở về, rất thuận lợi đem Huyễn Vô Cơ chém gϊếŧ.

Nhưng đối mặt với Dương Vân, Lâm Minh không có bất kỳ nắm chắc.

- Bẫy rập Thiên Vận Quốc lần này hẳn chỉ là một nước cờ Dương Vân tiện tay bày ra, ý nguyên bản đại khái là thử thực lực của ta mà thôi, hắn không trông cậy vào dựa vào dùng bẫy rập này để gϊếŧ ta.

Bẫy rập Thiên Vận Quốc không nói đến Lâm Minh có thể sẽ đến hay không, cho dù đoán trước Lâm Minh trở về Dương Vân cũng không có khả năng một mực canh giữ ở Thiên Vận Quốc, một hơi canh giữ hai ba năm. Nếu là vậy, hắn hiện tại chưa chắc mạnh hơn Bạch Yêu bao nhiêu, vẫn không làm gì được Lâm Minh.

Cho nên Thiên Vận Quốc chỉ là một nước cờ thử, sát chiêu chính thức hẳn là còn ở phía sau.

Bùng!

Theo một tiếng vang khẽ, linh hồn Tư Đồ Dao Hi hoàn toàn tan thành mây khói, Lâm Minh mở hai mắt. Lần này sưu hồn nhận được tin tức có giá trị cũng không nhiều, trừ tin tức kể trên ra còn có một tin tức miễn cưỡng có giá trị chính là: Lâm Minh rốt cuộc biết được thân phận mình là bị vạch trần như thế nào.

Lúc trước khi Lâm Minh vượt Mệnh Vẫn, mặt nạ Mộc linh ngọc bị vỡ nát, dung mạo hắn cũng lộ ra, công bố thế gian.

Rồi sau đó, Dương Vân bằng vào thực lực tuyệt đối đánh chết Dương Lạc Thiên và Âu Dã Hoa Đô, hấp thu tinh huyết của hai người bọn họ, khôi phục nguyên khí bị Ma Phương cắn nuốt. Kế tiếp, hắn lấy ra một bộ phận trân quý cất giữ và truyền thừa Thần Vực liên hợp chư tộc biển sâu Biển sương mù, lại gieo dấu ấn truy tung trên người rất nhiều cường giả của ba Thần quốc lớn khác, hoàn toàn nắm trong tay bốn Thần quốc lớn.

Sau khi nắm giữ bốn Thần quốc, Dương Vân liền triển khai lùng bắt đối với Lâm Minh, bức họa của Lâm Minh cũng tự nhiên dán ra. Đám người Lý Dật Phong, Đoan Mộc Quần biết thân phận của Lâm Minh đều tự ẩn nấp, bọn họ đương nhiên sẽ không bán đứng Lâm Minh. Dương Vân cũng không biết mấy người này nhận thức Lâm Minh, cũng không tra đến trên người bọn họ.

Tuy nhiên phụ cận bốn Thần quốc còn có một người biết thân phận Lâm Minh, đó chính là Vương Nhất Thiện ở Tây Bắc đại mạc.

Lúc trước Lâm Minh kết hôn, Vương Nhất Thiện bởi vì di sản của Huyễn Vô Cơ, cùng Lâm Minh tranh trấp. Kết quả ở tiệc cưới ra tay, bại bởi Lâm Minh, còn đền một thị thϊếp bộ tộc Thần Khí tên là “Giác”.

Vương Nhất Thiện có cừu oán với Lâm Minh, bán đứng Lâm Minh là chuyện đương nhiên, càng đừng nói Dương Vân còn cho đủ chỗ tốt.

- Vương Nhất Thiện... Tây Bắc đại mạc, rất tốt!

Trong mắt Lâm Minh lóe lên một luồng sát khí, nguyên bản Tây Bắc đại mạc tuy rằng từng có xung đột với Lâm Minh, nhưng là Lâm Minh lười so đo với bọn họ. Tây Bắc đại mạc chỉ là một Thánh địa yếu nhất, với thực lực của Lâm Minh hiện tại, lật tay là có thể tiêu diệt.

Nhưng là hiện tại, bởi vì Vương Nhất Thiện của Tây Bắc đại mạc, gia tộc họ Lâm cùng Lan Vân Nguyệt đều gặp tai nạn, bị tra tấn hai năm, món nợ này hắn nhất định phải thanh toán.

Vào lúc thực lực không đủ, tùy tiện cuốn vào tranh đấu giữa hai đầu sỏ lớn là hành vi ngu xuẩn. Một khi một đầu sỏ không thể bị diệt sát, như vậy không may chính là mình, rất dễ dàng trở thành vật hi sinh.

Lâm Minh đã phán tử hình đối với Tây Bắc đại mạc và Vương Nhất Thiện!

Đúng vào lúc này, đám người con cháu Lâm gia cùng Lan Vân Nguyệt đều đi tới, một đám người già trẻ lớn bé nhiều đến mấy trăm, cầm đầu chính là gia chủ gia tộc họ Lâm Lâm Vạn Sơn.

Lần nữa nhìn thấy Lâm Minh, tâm tư Lâm Vạn Sơn hết sức phức tạp. Thanh niên đối diện, hậu bối của hắn đã đứng ở độ cao hắn không thể lý giỉa, tựa như người thường và thần, hoàn toàn là hai thế giới, không có gì qua lại.

Mà ở bên cạnh Lâm Vạn Sơn, Lan Vân Nguyệt lại trù trừ không tiến tới, đảo mắt 10 năm trôi qua, thời gian thấm thoắt, cảm khái vạn ngàn!