Hứa Nham dẫn Lâm Minh vòng vèo qua lại, đi tới trước nhà đá trang trí hoa lệ ở góc tây bắc tầng một Thông Thiên tháp.
Tuy rằng nhà đá cũng xây bằng đá xám, nhưng vách tượng được gắn thêm gỗ lim dày, ngửi mùi hương thấm vào lòng người. Ở trên đỉnh nhà đá treo không ít túi phấn lăng la, vừa vào là một bình phong thật lớn, bên trên thêu mẫu đơn uyên ương. Mấy cô gái oanh oanh yến yến đứng trước bình phong, ăn mặc xinh đẹp gợi cảm, phần lớn các nàng là loài người, chỉ có một số ít Yêu Tinh.
- Hắc hắc, đây là chỗ tốt.
Hứa Nham dùng giọng điệu tràn đầy dụ dỗ.
Lâm Minh thấy cảnh này, sắc mặt cổ quái:
- Thanh lâu?
- Không phải, tuy nhiên nếu Lâm huynh đệ có cần, cũng có công năng này...
Hứa Nham nói tới đó liền lộ ra ý cười sâu xa.
- Nói đơn giản, nơi này chính là trung tâm phục vụ võ giả, chủ yếu là nhằm vào võ giả loài người. Ở trong này, chỉ cần bỏ ra Huyết Sát tinh, sẽ hưởng thụ được mọi phục vụ mà ngươi có thể nghĩ tới.
- Kỳ thật trung tâm phục vụ võ giả ở tầng một Thông Thiên tháp coi như kém nhất, nếu là tầng cao hơn, chỉ cần có quyền hạn, có điểm số, có Huyết Sát tinh, cái gì cũng có thể mua được, các loại bảo khí đỉnh cấp, tài liệu quý hiếm, khế ước thú mạnh mẽ, công pháp đỉnh cấp, lô đỉnh vô song dung mạo tốt lại thiên phú xuất chúng... Rất nhiều thứ ngươi không thể tưởng tượng được, không có gì mua không được, Thông Thiên tháp là thiên đường của võ giả thiên tài đỉnh cấp.
Hứa Nham nói tới đây, có một nữ nhân loài người hơn ba mươi tuổi, đầy đặn quyến rũ mặc váy dài đỏ tươi, cười dài ra đón:
- Sao ta vừa nghe dường như Hứa công tử nói xấu chúng ta đó? Cái gì nói chúng ta là kém nhất.
Nữ nhân áo đỏ này rất thính tai, tuy rằng nàng kinh doanh ở Thông Thiên tháp, tuy nhiên cũng có tu vi Hậu Thiên kỳ.
Hứa Nham cười ha ha.
- Nói nhầm thôi, Vi Nương chớ trách.
- Một hồi nữa phải phạt ngươi đó.
Nữ nhân áo đỏ hờn dỗi nói rồi, bấm tay lan hoa búng một cái, lại chuyển mắt sang Lâm Minh.
- Hôm nay Hứa công tử dẫn theo bằng hữu đến à, xưng hô thế nào?
Nữ nhân áo đỏ này mở trung tâm phục vụ chủ yếu là nhằm vào võ giả loài người, mà võ giả loài người ở tầng một Thông Thiên tháp, Hứa Nham xem như thực lực không kém, thường xuyên đến đây chi tiêu, tự nhiên là bọn họ quen nhau.
- Hắc hắc, bằng hữu của ta họ Lâm, hắn không phải người thường.
Hứa Nham thắt gút gài chữ.
- Đương nhiên không bình thường! Có thể tới Thông Thiên thp, nào có người bình thường, huống chi vị công tử này trẻ tuổi như vậy chứ.
Nữ nhân áo đỏ cười duyên, khăn phấn vẫy vẫy Lâm Minh.
- Không đơn giản như ngươi nghĩ.
Hứa Nham nắm lấy tay mềm của nữ nhân áo đỏ, không muốn hành vi quá lẳиɠ ɭơ của nàng quấy rầy Lâm Minh.
- Trát Nạp, Cổ Việt, Vi Nương biết chứ.
Nghe Hứa Nham nhắc hai cái tên này, nữ nhân áo đỏ biến sắc, tiếp theo cười gượng, nói:
- Đương nhiên ta biết, nhắc bọn họ làm gì? Mất hứng quá!
Mở cửa hàng ở Thông Thiên tháp không phải chuyện đơn giản, dù mỗi tháng đều phải nộp rất nhiều thuế cùng phí bảo hộ, nhưng Thông Thiên tháp chỉ bảo hộ ngoài của hàng không bị đập, bị cướp. Rất nhiều lúc, võ giả ỷ thế vào tiệm làm những chuyện quá đáng, Thông Thiên tháp sẽ không để ý, cũng không lo hết được.
Nhất là cửa hàng do loài người mở, đặc biệt dễ bị ức hϊếp. Có Cự Ma tới ăn không trả tiền, bắt đi nữ hầu xinh đẹp, thậm chí ra tay đánh người tại trận, cũng chỉ có thể đánh rớt răng nuốt trở vào bụng.
Trát Nạp, Cổ Việt danh vang dội ở tầng một Thông Thiên tháp, Vi Nương làm sao có thể không biết, người như thế, nàng gặp được là hận không thể đóng cửa ngừng kinh doanh.
Hứa Nham cười nói:
- Ngay vừa rồi, hai tên đó đã chết trên tay Lâm huynh đệ.
- A?
Vi Nương hoảng sợ, khăn tay cũng rớt mất.
- Ngươi nói Trát Nạp, Cổ Việt đã chết? Chết ở...
Vi Nương lại nhìn Lâm Minh, tràn ngập khó tin, nàng nhìn tuổi của Lâm Minh cùng lắm chỉ hai mươi mấy, hơn nữa nhìn bề ngoài thanh tú bình thản, nhìn sao cũng không thấy giống hạng hung ác gì.
- Hoàn toàn là thật, hai trận chiến không quá mười hơi thở, cho nên, ha ha, ngươi cũng hiểu...
Hứa Nham nói tới đây liền không tiếp tục, nhưng ánh mắt Vi Nương lại sáng lên. Thông Thiên tháp là thế giới thực lực đứng đầu, ở trong này, không có thực lực sẽ bị khi dễ, nếu ngày sau Lâm Minh có thể xông ra thanh danh trong Thông Thiên tháp, thậm chí sánh ngang thiên tài đỉnh cấp Thiên Ma thất tinh, như vậy chỉ cần Lâm Minh chiếu cố cửa hàng của nàng một chút, vậy không nói tiền vô ào ào, ít nhất cũng không bị ức hϊếp.
Đối với Vi Nương, như vậy là đủ rồi, nghĩ đến đây trong Vi Nương trở nên nóng bỏng.
- Tiểu Hạnh, Mật Đào, còn thất thần cái gì, mau đón khách vào trong ngồi. Đem Hủ Trần nhưỡng năm trăm năm trong hầm ra đây, thông báo nhà bếp, làm một bàn đồ ăn ngon, hôm nay Lâm công tử hoàn toàn miễn phí!
Vi Nương nói rồi, những cô gái oanh oanh yến yến liền xáp vào Lâm Minh, Hứa Nham.
Hứa Nham hiển nhiên là quen thuộc, tiện tay kéo qua một người, hung hăng sờ vuốt trên lưng cô nương, cười ha ha đi vào trong.
Loại trung tâm phục vụ võ giả tổng hợp này có đủ loại phục vụ chơi bời, cho võ giả giải tỏa áp lực. Trong chiến đấu sinh tử cường độ cao, áp lực trong lòng võ giả rất lớn, không thể không phát tiết ra.
Nhưng khi có cô nương thanh tú tới gần Lâm Minh, lại bị Lâm Minh từ chối.
- Lâm công tử, không vừa ý cô nương này?
Vi Nương niềm nỡ hỏi.
Lâm Minh lắc đầu, nói:
- Cho ta một gian tĩnh thất là được, đưa thức ăn vào phòng.
- Cái này... Lâm công tử...
Vi Nương khó xử nhìn Hứa Nham.
Hứa Nham nhìn ra Lâm Minh không có hứng thú gì, nói:
- Thôi đi, chuẩn bị tĩnh thất cho Lâm huynh đệ, chúng ta chơi của chúng ta.
- Vậy... Được rồi...
Vi Nương đành đồng ý, gọi một cô gái thanh tú tới dặn dò nàng mấy câu, bảo nàng theo Lâm Minh lên lầu.
Đây là một phòng rất tao nhã, sàn nhà xanh xám, vách treo gỗ lim trang trí, giường trắng phẳng phiu, nhìn sạch sẽ thoải mái. Trên bàn trong phòng còn đặt chậu hoa lan, mùi thấm ruột gan.
Lâm Minh quay lại nhìn cô gái dẫn đường, nói:
- Ngươi ra ngoài đi.
- Ta...
Cô gái đỏ mặt, cụp trán, đôi mắt trong veo nhìn mũi chân của mình, vẻ mặt khó xử.
- Có chuyện gì?
- Vâng... Ra ngoài như thế, Vi Nương sẽ trách ta.
Cô gái cắn môi nói, giọng nhỏ như muỗi kêu, lúc nói chuyện, màu đỏ lan tràn hết cả mang tai.
Lâm Minh không phải ngu ngốc, thấy vậy liền hiểu được ý của cô gái này. Hắn kinh ngạc nhìn nàng, nàng vẫn còn là thân trinh trắng.
Nữ nhân người phàm trong Cực Tinh thành không có tự do cùng địa vị, đối với các nàng, kết quả tốt nhất không ngoài việc được một võ giả coi trọng, thu làm nha hoàn hay tiểu thϊếp.
Về phần tình yêu gì đó, đối với những cô gái này thậm chí còn chưa từng nghe qua danh từ này. Sau khi các nàng tới tuổi, thường thường lần đầu tiên liền cho những “khách quý” như Lâm Minh.
Lâm Minh không khỏi sinh ra lòng trắc ẩn.
- Ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi?
- Tiểu nữ tử tên là Uyển Nhi, năm nay mười sáu tuổi.
Cô gái ngoan ngoãn đáp.
- Mười sáu tuổi... Còn nhỏ hơn Hạnh Hiên một tuổi.
Suy nghĩ của Lâm Minh không khỏi bay về Thiên Diễn đại lục, nhớ tới Tần Hạnh Hiên và Mục Thiên Vũ.
- Không biết Hạnh Hiên thế nào, có Mục cô nương chiếu cố, hẳn là cũng được...
Lâm Minh thì thào nói, Nam Hải rung chuyển, lúc hắn đi, chiến tranh giữa Nam Hải Ma Vực và Thần Hoàng đảo còn đang tiếp tục.
Thực lực Nam Hải Ma Vực còn mạnh mẽ hơn Thần Hoàng đảo dự tính ban đầu, sợ là trước đó Nam Hải Ma Vực mãi kéo dài không triển khai tiến công toàn diện, chỉ là vì nhớ thương Ma Thần đế cung.
Hiện tại chuyện Ma Thần đế cung đã kết thúc, Nam Hải Ma Vực sẽ ra tay toàn lực, Thần Hoàng đảo có thể liên hợp Đại Thiện tự cùng nhau lấy Phạm Thiên Long Căn, nhưng muốn đám Đại Thiện tựliên hợp đối phó Nam Hải Ma Vực thì không có nhiều khả năng.
Về phần những tông môn tứ phẩm Ngũ Hành Vực, tuy rằng có thể hợp tác, nhưng cũng là xây dựng trên nền tảng lợi ích, bọn họ ra tay đều phải trả giá không nhỏ.
Thần Hoàng đảo có thể chịu được một hai năm, thời gian dài hơn, sợ là không trả nổi cái giá cao ngất đó.
Tiếp tục như thế, Thần Hoàng đảo khó khăn rồi.
Nghĩ đến đây, tâm tình Lâm Minh trở nên nặng nề, hắn biết lần này mình đi rất không chịu trách nhiệm, một khi có tiết lộ phong phanh gì, sẽ tạo thành tai họa ngập đầu lên Thần Hoàng đảo.
- Uyển Nhi...
Lâm Minh hồi thần từ trong nhớ lại, ngẩng đầu nhìn cô gái.
- Vâng!
Cô gái vội trả lời, ánh mắt nhìn Lâm Minh ẩn chứa vẻ phức tạp như có như không, lại mơ hồ có chút căng thẳng.
- Vi Nương hỏi tới, cứ bảo là ta nói, cô ta sẽ không trách ngươi.
Hiện giờ Lâm Minh nào có lòng dạ phong hoa tuyết nguyệt, hắn chỉ muốn nhanh chóng tăng lên thực lực của mình.
Nghe Lâm Minh nói vậy, cô gái ngẩn ngơ, tiếp theo cắn môi nói:
- Vâng... Uyển Nhi đã biết...
Nhìn thấy trong mắt cô gái hiện ra sắc thái thất vọng, Lâm Minh có chút không đành lòng. Kỳ thật hắn biết rõ, đối với những cô gái này, có thể làm thị thϊếp của võ giả thực lực mạnh mẽ, tính cách lại tốt, đó là chuyện không dễ dàng.
Ở Thông Thiên tháp, rất nhiều võ giả vì áp lực cực lớn là tính cách ít nhiều có chút biếи ŧɦái, nữ nô bị tra tấn đến chết là chuyện thường thấy.
Ít nhất bây giờ nhìn Lâm Minh chẳng những mạnh mẽ, hơn nữa còn hiền hòa, cũng nhỏ tuổi, diện mạo xuất chúng, tự nhiên là lựa chọn chủ nhân tốt nhất.
Dưới tình huống gặp được hy vọng mà bị từ chối, Uyển Nhi đương nhiên có chút mất mát nho nhỏ, sau khi rời khỏi Lâm Minh, nàng không biết vận mệnh ngày sau sẽ như thế nào.
Lâm Minh thở dài, cuối cùng vẫn không đành lòng, nói:
- Thế này đi, ngươi ở ngoài đợi, lúc ta có chuyện cần sẽ gọi, đừng cho người khác vào.
Trong lòng Uyển Nhi vui vẻ, gật đầu thật mạnh, sau đó ngoan ngoãn ra ngoài phòng, đồng thời khép cửa cho Lâm Minh.
Lâm Minh đợi cửa phòng đóng lại, tiện tay đánh ra cấm chế, khóa cửa lại, bố trí trận pháp đơn giản phòng ngừa bị người giám thị, tiếp theo hắn cởϊ áσ, lấy ra Tu Di giới của Cổ Việt cùng Trát Nạp mới lấy hôm nay...