Tiền tài thêm mỹ nhân, dưới hai tầng hấp dẫn, Tôn Kim Bảo quả nhiên mắc câu.
"Đơn giản thôi, lần này không cần anh xuống nước cứu người, đợi tôi nghĩ cách hẹn Diệp Vi Vi ra, anh chỉ cần xuất hiện tại địa điểm đã hẹn, rồi bắt cô ấy là được."
"Chỉ đơn giản như vậy?" Tôn Kim Bảo hồ nghi nhìn Diệp Uyển Uyển, hoài nghi cô ta có phải đang lừa hắn hay không.
Diệp Uyển Uyển híp mắt: "Đương nhiên không thể đơn giản như vậy. Tôi giúp anh như vậy là có điều kiện."
"Điều kiện gì?"
Vừa nghe Diệp Uyển Uyển có điều kiện, sự hoài nghi trong lòng Tôn Kim Bảo lại rơi xuống.
Diệp Uyển Uyển oán hận nói: "Chờ sau khi anh thành công, số tiền và phiếu trong tay Diệp Vi Vi, tôi muốn một nửa."
"Không thể nào!" Tôn Kim Bảo không chút nghĩ ngợi liền từ chối, tiền phiếu đến trong tay hắn, làm sao có thể cho người khác!
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
== == == == ==
"Anh đã không có thành ý như vậy thì thôi đi!" Diệp Uyển Uyển tức giận vì lòng tham không đáy của Tôn Kim Bảo, lạnh lùng nói: "Tin tưởng loại chuyện tốt bánh từ trên trời rơi xuống này rất nhiều người nguyện ý."
"Cô dám!" Tôn Kim Bảo không nghĩ tới Diệp Uyển Uyển lại dám bỏ rơi hắn, lập tức mắt bốc hung quang, "Nếu anh dám tìm người khác, tôi liền đi tố cáo cô! Đến lúc đó cô liền đợi ngồi tù đi!"
Diệp Uyển Uyển bị Tôn Kim Bảo dọa đến tim đập thình thịch, nhưng cô ta biết lúc này không thể rụt rè, nếu không, chỉ có thể tùy ý để người trước mắt này nắm trong tay.
Vì vậy, cô ta cười lạnh nói: "Báo cáo tôi? Vậy cũng phải xem lời anh nói có người chịu tin hay không! Hơn nữa, anh cho rằng trước khi tôi tìm anh hợp tác không có điều tra qua anh sao? Thật sự cho rằng tôi không dám làm gì anh sao! Anh để cho tôi không thoải mái, vậy mọi người cùng nhau xong đời!"
Tôn Kim Bảo không nghĩ tới Diệp Uyển Uyển ngoài mặt nhu nhược, tâm tư lại ác độc như vậy, nhưng vừa nghĩ tới những chuyện mình đã làm, đáy lòng hắn liền chột dạ.
Không biết Diệp Uyển Uyển biết bao nhiêu, nhưng mặc kệ cô ta biết bao nhiêu, trước mắt hắn đều chỉ có thể đáp ứng điều kiện của cô ta.
Trước tiên nắm lấy Diệp Vi Vi rồi nói tiếp!
"Được! Theo như lời cô nói, chúng ta chia đôi!" Tôn Kim Bảo không tình nguyện nói: "Nhưng tốt nhất là cô bảo đảm kế hoạch của cô không có sơ hở nào, nếu không, tôi không tha cho cô!"
"Yên tâm! Tôi còn hy vọng thấy Diệp Vi Vi xui xẻo hơn bất kỳ ai!" Diệp Uyển Uyển ánh mắt âm độc.
Tôn Kim Bảo đưa tay nhéo nhéo mặt Diệp Uyển Uyển, ánh mắt quét tới quét lui trên người cô ta, lộ ra một hàm răng vàng: "Tuy cô không bằng Diệp Vi Vi, nhưng tôi không ngại với cô..."
"Anh câm miệng!" Diệp Uyển Uyển bị mùi thối trong miệng đối phương làm cho muốn ói, tức giận hất tay Tôn Kim Bảo ra: "Cút! Nếu không chúng ta sẽ đường ai nấy đi!"
Tôn Kim Bảo cũng không tức giận, cười hì hì nói: "Tôi chờ tin tốt của cô!"
Nói xong liền rời đi, chờ đi ra khỏi rừng cây, hắn nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
"Ả gái thối! Không biết đã bị bao nhiêu nam nhân chơi đùa, thật coi lão tử là hiếm có! Đồ rách nát!"
Diệp Uyển Uyển nhìn bóng lưng Tôn Kim Bảo, ánh mắt hung ác nham hiểm, phảng phất như đang nhìn một người chết.
Nếu như không phải trong tay không có tiền không có phiếu lại không có người dùng, cô ta cũng không đến mức hợp tác với Tôn Kim Bảo vô lại này.
Chỉ hy vọng tên ngu xuẩn này đến lúc đó không bị tuột xích, phá hỏng kế hoạch của cô ta.
Không biết vì sao, từ khi viên đá bình an bị Diệp Vi Vi lấy đi, trong lòng cô ta luôn có cảm giác bỏ lỡ cơ duyên rất quan trọng.
Cô ta phải mau chóng nghĩ biện pháp lấy lại cái đá bình an kia mới có thể an tâm, nếu không, cô ta cũng sẽ không vội vàng như vậy, lần nữa tìm tới Tôn Kim Bảo.
Tôn Kim Bảo vừa nghĩ tới mình sắp cưới được một con phượng hoàng vàng, từ nay về sau sống cuộc sống tốt đẹp mỗi ngày ở nhà ngủ cũng có thể ăn uống không lo, trong lòng liền vui mừng khôn xiết, một đường ngâm nga tiểu khúc về nhà.
Bà Trần vừa thấy con trai trở về, lập tức vui mừng mang cơm tối và hai quả trứng gà để lại trong nồi cho con trai đến trước mặt hắn.