Diệp Vi Vi hơi áy náy: "Thím đừng lo, nếu cô ta còn dám gây sự với cháu, cháu sẽ lại đánh cho cô ta răng rơi đầy đất như hôm nay!"
Lưu Quế Lan bất lực gõ nhẹ lên đầu Diệp Vi Vi: "Cháu ngốc quá, bây giờ cháu không phải một mình nữa, sau này nếu nó còn dám gây sự với cháu, cháu cứ nói với thím, thím thay cháu dạy dỗ nó!"
"Vâng, cháu cảm ơn thím."
"Khách sáo với thím làm gì!"
"Cháu cũng giúp tiểu thẩm thẩm đánh kẻ xấu!" Tiểu Sơn hô lớn.
"Cháu cũng đánh kẻ xấu!" Tiểu Xuyên không chịu kém cạnh.
Diệp Vi Vi xoa đầu Tiểu Sơn rồi véo má Tiểu Xuyên: "Vậy chị cảm ơn hai đứa trước nhé!"
Tiểu Sơn: "Người một nhà không cần cảm ơn!"
Tiểu Xuyên: "Không cần cảm ơn!"
Diệp Uyển Uyển nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Vi Vi rời đi với ánh mắt độc ác, hận không thể đâm thủng lưng cô.
Diệp Vi Vi, mối thù hôm nay, ngày sau tôi - Diệp Uyển Uyển - nhất định sẽ trả gấp ngàn lần!
Diệp Vi Vi đột nhiên quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Diệp Uyển Uyển, khóe môi cô nhếch lên nụ cười lạnh lùng, ánh mắt sắc bén làm động tác cứa cổ, thấy Diệp Uyển Uyển sợ hãi cúi đầu né tránh, lúc này mới tiếp tục đi theo Lưu Quế Lan.
Cô biết, sau chuyện hôm nay, Diệp Uyển Uyển và Triệu Minh Triết chắc chắn sẽ rất hận cô, với bản tính của bọn họ, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nhất định sẽ trả thù.
Dù sao, trong truyện, bất kỳ ai đắc tội với đôi gian phu da^ʍ phụ này, hay cản đường bọn họ đều không có kết cục tốt đẹp.
Nhưng mà, Diệp Vi Vi cô không sợ!
Cô chờ bọn họ ra tay, để tiễn bọn họ xuống địa ngục, để bọn họ nếm trải tất cả những gì nguyên chủ đã phải chịu đựng trong truyện.
Lưu Quế Lan đưa Diệp Vi Vi đến tận nơi cắt cỏ heo.
"Vi Vi, bây giờ cháu đã là đối tượng của Hoắc Kiêu rồi, sau này gặp chuyện gì thì cứ tìm thím với Hoắc Kiêu, cháu một mình xông lên trước chịu thiệt thòi thì sao?"
Diệp Vi Vi cười nói: "Thím yên tâm, chút chuyện nhỏ này cháu tự giải quyết được, sẽ không để bản thân chịu thiệt đâu."
Lưu Quế Lan không đồng ý nói: "Cái gì mà không chịu thiệt, mặt đôi gian phu da^ʍ phụ đó sưng hết cả lên kìa, tay cháu không đau sao?"
Diệp Vi Vi: ...
Hình như mạch não của mẹ chồng tương lai hơi khác người thường?
Lưu Quế Lan thấy Diệp Vi Vi không nói gì, còn tưởng cô nghe nhiều quá không vui, bèn chân thành khuyên nhủ: "Vi Vi à, đừng chê thím nói nhiều, hôm nay cháu làm vậy tuy đã trút giận, nhưng cũng sẽ gặp không ít rắc rối. Phải biết đề phòng người khác, cháu nên cất giữ đồ đạc của mình cẩn thận, tránh để kẻ khác nảy sinh ý đồ xấu."
Trong thôn luôn có vài kẻ có ý đồ xấu, bà thật sự sợ con dâu thứ ba này chịu thiệt, lát nữa bà phải đi hỏi bà Vương trong thôn, tìm ngày lành tháng tốt gần đây, phải cưới Vi Vi về nhà sớm mới yên tâm.
"Vâng, cháu cảm ơn thím đã nhắc nhở, cháu biết rồi ạ."
"Cháu yên tâm, những thứ này của cháu, sau này đều là của hồi môn của cháu, cho dù cháu gả cho Hoắc Kiêu nhà thím, những thứ này vẫn là của cháu, nhà thím tuy nghèo, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện chiếm đoạt của hồi môn của con dâu đâu."
Bà phải nói cho Diệp Vi Vi trước, tránh cho trong thôn có mấy kẻ ghen ăn tức ở, thấy Hoắc Kiêu nhà bà cưới được người vợ tốt như Diệp Vi Vi lại nói lung tung khiến Diệp Vi Vi hiểu lầm, làm hỏng chuyện trăm năm của Hoắc Kiêu.
Diệp Vi Vi bật cười: "Thím, thím nói gì vậy, cháu có hiểu lầm ai cũng không hiểu lầm thím! Tuy thời gian ở chung với thím không nhiều, nhưng cháu biết rõ thím là người rất biết điều."
"Thím nào tốt như cháu nói, nhưng thím tuy không biết chữ, nhưng cũng biết làm người phải có lương tâm. Thôi không nói nữa, muộn rồi, thím đi làm việc đây."
"Tiểu Sơn, Tiểu Xuyên ở lại đây với cháu, đừng thấy Tiểu Sơn còn nhỏ, nó cắt cỏ heo không chậm hơn đám trẻ tám chín tuổi đâu. Cháu bảo nó cắt cùng, làm xong sớm thì về nghỉ ngơi sớm, đừng để mệt."
Diệp Vi Vi dở khóc dở cười, mẹ chồng tương lai xem cô như trẻ con vậy.
Cho dù cô có bất tài đến đâu, cũng không thể sai khiến một đứa trẻ con nít làm việc cho mình được, như vậy cô còn ra thể thống gì nữa?