Còn chưa đợi Lưu Quế Lan mở miệng nói chuyện, thím Trần luôn bất hòa với Lưu Quế Lan đã lên tiếng mỉa mai: "Mọi người không biết rồi sao? Mọi người đều cho rằng nhà họ Hoắc ngốc sao? Thanh niên tri thức Diệp tuy rằng không thể làm việc đồng áng kiếm công điểm, nhưng cô ấy có tiền, tôi nghe người của điểm thanh niên trí thức nói, trong tay Thanh niên tri thức Diệp có bảy tám trăm tệ còn có nhiều phiếu nữa, nhà họ Hoắc này chắc chắn là đang nhắm đến tiền trong tay cô gái nhà người ta rồi."
Lưu Quế Lan tức giận đến sắc mặt tái xanh: "Trần Đại Nữu, chính bà lòng dạ hiểm độc đừng tưởng rằng người khác đều giống như bà, con trai nuôi thành lưu manh vô lại, con gái nuôi thành ăn trộm, gả cho người khác mỗi ngày nhìn chằm chằm vào những thứ đồ ở nhà chồng mà chạy ngược về nhà mẹ đẻ, quấy cho nhà người ta không yên? Bà không phải là đỏ mắt với con trai thứ ba nhà tôi có tiền đồ, tìm đối tượng cũng tốt liền mắc bệnh ghen ăn tức ở sao? Bà có bản lĩnh cũng bảo con trai nhà bà có năng lực giống như con trai thứ ba nhà chúng tôi ấy? Con trai mình không nên thân có thể trách ai chứ?"
Thím Trần là người đàn bà chanh chua nổi tiếng trong thôn, là đứa con trai bảo bối nhất của bà ta, ai dám nói con trai bà ta một câu không tốt, liền như động vào tròng mắt bà ta, sao có thể nhịn được, tức giận đến mức chỉ vào Lưu Quế Lan chửi ầm lên: "Sao hả, bị tôi nói trúng tim đen rồi nên thẹn quá hóa giận à? Tôi khinh! Coi như ai không biết! Bằng không Diệp Vi Vi rơi xuống nước vì sao con trai bà lại chạy nhanh như vậy? Sợ là đã sớm nhớ thương miếng thịt béo này rồi nhỉ?"
Nói đến chuyện cứu người, bà ta liền tức giận!
Rõ ràng người này là do Tôn Kim Bảo nhà bà ta cứu lên, thế nhưng Hoắc Kiêu lại chặn ngang cướp đi cơ hội!
Bằng không, Diệp Vi Vi này hiện tại chính là đối tượng của Tôn Kim Bảo nhà bà ta, tiền phiếu trong tay cô cũng đều là của con trai bà ta!
Thím Trần càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy nhà họ Hoắc cố ý cướp đi nhân duyên tốt đẹp của con trai bà ta!
"Diệp Vi Vi, cô phải sáng mắt ra nhìn cho rõ, đừng nhìn người nhà họ Hoắc này bề ngoài giả bộ tử tế, lòng dạ rất đen tối đấy! Cô cũng đừng bị người ta lừa! Hôm nay cô nói trước mặt mọi người, có phải bị người nhà họ Hoắc uy hϊếp hay không? Cô không cần sợ, chỉ cần cô gật đầu, người trong thôn chúng tôi đều sẽ làm chủ cho cô, tuyệt đối không cho người ta bắt nạt cô!"
Nhìn cách Diệp Vi Vi bảo vệ Triệu Minh Triết, bà ta tuyệt đối không tin Diệp Vi Vi sẽ để từ hôn người như Triệu Minh Triết mà đi coi trọng một người què ở nông thôn!
Trong này khẳng định có ẩn tình gì đó!
Chỉ cần bà ta quấy nhiễu hôn sự này, con trai nhà bà ta sẽ có cơ hội.
Nghĩ đến việc Diệp Vi Vi có nhiều phiếu như vậy đều thuộc về Kim Bảo nhà mình, trong lòng Trần Đại Nữu liền kích động không thôi.
Diệp Vi Vi nhìn bộ dạng chính nghĩa lẫm liệt của Trần Đại Nữu, trong lòng cười lạnh, cô nhớ ra rồi, vị này không phải là mẹ của tên vô lại Tôn Kim Bảo mà trong sách nhắc tới ức hϊếp nguyên chủ sao?
Sau khi nguyên chủ bị buộc gả vào nhà họ Tôn, cũng không ít lần bị bà ta tra tấn, không ngờ bây giờ bà ta lại còn dám ở trước mặt cô gây chuyện ly gián?
Đây chẳng phải là chủ động dâng đầu người sao?
Diệp Vi Vi lạnh lùng nhìn Trần Đại Nữu: "Thím Trần, bà đúng là chồn chúc tết gà không có lòng tốt! Bà thật sự cho rằng tôi không biết, hôm nay chính là bà ở sau lưng tung tin đồn, bôi nhọ tôi và Hoắc Kiêu không trong sạch sao?"
Lưu Quế Lan nghe xong lời này của Diệp Vi Vi, lập tức không nhịn được nhào tới túm tóc Trần Đại Nữu, tay kia tát vào mặt bà ta ba cái.
"Tôi bảo bà phun phân tung tin đồn về Vi Vi nhà tôi với thằng Ba! Bà không cần mặt mũi, mất hết lương tâm! Nghe những lời đồn nhảm của bà trong thôn này đi, bà là loại lòng dạ đen tối, thối nát, đây là muốn ép hai đứa nhỏ đi chết à! Bà há mồm đã muốn hại mạng người, thứ tai họa như bà nên bị đưa đi đại lao ăn súng! Hôm nay bà bày đặt muốn bức tử Vi Vi nhà tôi cùng thằng Ba, ngày mai còn không biết bức tử ai nữa! Tôi đánh chết bà, cái tên tinh ranh hại người này..."