Phú Sinh Nhược Mộng, Vi Hoan Kỷ Hà

Chương 1

Ta đứng ngoài quân doanh, vốn định tạo cho phu quân một bất ngờ.

Ai ngờ, lại nghe thấy âm thanh mơ hồ khó chịu phát ra từ bên trong.

"Tướng quân, xin ngài hãy tha cho ta đi."

"Lại nói một đằng nghĩ một nẻo sao? Vừa rồi rõ ràng là nàng trêu chọc bản tướng quân trước. Bây giờ là ban ngày ban mặt, nếu như để người khác nghe thấy, nói không chừng lại có người đàm tiếu."

“Trong quân doanh có ai không biết nàng là nữ nhân của bổn tướng quân sao? Hửm?"

"Đáng ghét, thuộc hạ là quân sư của ngài, tướng quân người đừng quên rằng là, phu nhân của ngài còn đang chờ ngài khải hoàn về kinh thành kìa."

"Năm năm không gặp, bản tướng quân đã quên nàng ấy từ lâu rồi. Trong lòng bản tướng quân chỉ có mình nàng, Ninh Nhi..."

Ta lắng nghe cuộc nói chuyện bên trong, ngẩn người tại chỗ.

Thủ tiết năm năm, ta vượt ngàn dặm xa xôi từ kinh thành đến biên giới để tìm phu quân, chỉ để xác nhận xem những tin đồn ấy có thật hay không.

Ai ngờ lại là thật.

Quân sư theo cạnh phu quân kia, là nữ cải trang nam.

Ban ngày nàng ta bày mưu tính kế cho hắn, đêm xuống lại ngủ với hắn, làm hết những chuyện mà chỉ phu thê mới làm.

Năm năm nay, ta bị lão phu nhân và tẩu phụ phủ tướng quân ức hϊếp, nhẫn nhịn không biết bao lần, chỉ để chờ đợi phu quân trở về.

Nay biết hắn có nữ nhân khác ở quân doanh, trong lòng ta không còn động lực để trụ vững tiếp được nữa.

Ta đứng ngẩn người bên bờ sông, từ phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Là Bùi Cảnh Trì chạy tới, hiển nhiên qua miệng người dưới trướng hắn đã biết về chuyện ta tới quân doanh.

Năm năm không gặp, hắn nhìn ta, không hề có chút nào là vui mừng gặp lại sau bao ngày xa cách.

Trong giọng nói bình tĩnh pha lẫn một tia thản nhiên: “Sao nàng lại chạy tới quân doanh? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”

Ta cũng bình tĩnh nhìn hắn: “Không xảy ra chuyện gì, chỉ muốn đến gặp chàng. Chẳng là xem ra năm năm nay chàng lại chẳng hề cô đơn.”

Bùi Cảnh Trì chạy đến giữ lấy tay ta giải thích: “Đàn Âm, ta là nam nhân, năm năm không về nhà, bên cạnh có hồng nhan tri kỷ là chuyện thường tình, nàng phải hiểu cho vi phu.”

Ta giãy khỏi tay hắn: “Xin Tướng quân ban cho ta một tờ hưu thư, trả lại tự do cho ta.”

Bùi Cảnh Trì nhíu mày: “Đừng làm loạn nữa, nếu bản tướng quân hưu nàng, còn có nam nhân nào dám lấy nàng nữa? Nàng cũng không muốn quãng đời còn lại sống trong cô độc đúng không?”

Ta ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt.

Từ nhỏ chúng ta đã quen biết, có tình cảm thanh mai trúc mã.

Trước khi lập gia đình, hắn từng hứa hẹn với ta, cuộc đời này của hắn chỉ có một nữ nhân là ta.

Ta hướng mắt nhìn về phía phương trời xa, đượm nét bi thương: “Quãng đời còn lại sống trong cô độc, sao lại không phải chuyện tốt, xin Tướng quân cho ta hưu thư.”

Quân sư Tiết Ninh từ phía xa đi tới, nàng cúi người hành lễ: “Bái kiến tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ vì ta mà tức giận với Tướng quân, ta đây xin thỉnh tội với tỷ tỷ.”

“Ninh Nhi, nàng không sai.” Bùi Cảnh Trì nâng Tiết Trữ dậy, lạnh lùng nhìn ta, trách móc nói: “Thẩm Đàn Âm, nàng rộng lượng một chút đi, ta là Tướng quân, cho dù là tam thê tứ thϊếp cũng chẳng quá đáng. Ta cam đoan với nàng, ta chỉ nạp một mình Ninh Nhi làm thϊếp, trừ hai người các nàng ra, sau này sẽ không có thêm nữ nhân nào khác.”

Tiết Ninh cắn môi, trong giọng nói lộ ra một tia ghen tuông: “Tướng quân sao lại nói vậy? Cho dù tỷ tỷ có rộng lượng, ta cũng sẽ không chung phu quân với nữ nhân khác, Tướng quân không cần chịu trách nhiệm với ta.”

Bùi Cảnh Trì có chút sửng sốt: “Ninh Nhi, nàng…”

“Tướng quân cùng tỷ tỷ hãy từ từ nói chuyện, Ninh Nhi cáo lui.” Tiết Ninh hành lễ lui ra.