Sau Khi Bị Bắt Gả Cho Đồ Tể

Chương 4: Ăn miếng trả miếng

Lý Nhạc Dung vừa nghe được lời này, tức thì giận không thể át, đập mạnh cái chày gỗ xuống nước, muốn đứng dậy lý luận với bà ta nhưng bị Liễu Ngư cản lại, “Nhạc Dung, ta giặt xong rồi, chúng ta trở về thôi.”

Lý Nhạc Dung mím môi, không muốn đi, Liễu Ngư nài ép lôi kéo mới đưa được người đi.

Đi hơn mười mét rồi Lý Nhạc Dung còn tức giận bốc hỏa, “Thằng con trai mặt rỗ chỉ biết chơi bời lêu lổng của bà ta mà đòi so sánh với Thanh Sơn ca ca sao? Cũng không tè nướ© ŧıểυ ra mà soi xem con trai bà ta là cái đức hạnh gì!”

Hắn đã hạ quyết tâm, chờ Thanh Sơn ca ca trở về, hắn nhất định phải nói cho Thanh Sơn ca ca biết, để Thanh Sơn ca ca đánh con trai út của Hà thị một trận, xả giận cho Liễu Ngư ca ca.

Lý Nhạc Dung vẫn là tiểu ca nhi chưa thành thân, lời thô tục bậc này lỡ để người ta nghe được sẽ bị phê bình, Liễu Ngư bảo: “Lời này nói ở trước mặt ta thì được, đệ ra ngoài chớ nói nghe không.”

“Đệ biết, đệ biết.” Lý Nhạc Dung lấy lòng cọ cánh tay Liễu Ngư, “Mẫu thân đệ mà nghe được sẽ đánh chết đệ, đệ sẽ không nói đâu.”

Trong lòng thầm nghĩ, Liễu Ngư ca ca thật dịu dàng, răn dạy người ta cũng nhỏ nhẹ đoan trang như vậy nữa, không giống nhóm mẫu thân và a tẩu của hắn, hung dữ thôi rồi, động một tí là đòi nhéo tai hắn.

Lý Nhạc Dung nói tiếp: “Liễu Ngư ca ca, ca đừng nghe bà ta nói bậy, Thanh Sơn ca ca của đệ thật sự rất có bản lĩnh. Nhị thúc đi sớm, Thanh Sơn ca ca lên 12-13 tuổi đã có thể kiếm tiền, chỉ là nhị thẩm sợ huynh ấy bị thương nên luôn ghìm huynh ấy lại, không cho huynh ấy làm.”

“Năm ngoái Thanh Sơn ca ca tích cóp mười mấy lượng bạc, nộp tiền tới nhà Trương đồ tể ở huyện Hạc Sơn học gϊếŧ heo.”

Lý Nhạc Dung nhớ tới chuyện này lại giận, “Nhưng tháng ba có khoa thi, con trai Trương đồ tể thi đỗ tú tài, ông ta không gϊếŧ heo nữa. Không nói đến truyền thụ được bao nhiêu tay nghề, ông ta nhất quyết chỉ trả một nửa số tiền.”

Chỗ bạc đó sau này dĩ nhiên dùng để thành thân, ban đầu Liễu Ngư có nghe Tùng Xuân Hoa đề cập một hai câu, nhưng không biết được tỉ mỉ đầu đuôi ngọn nguồn. Lý Thanh Sơn càng không nói gì với y, ngay cả đêm tân hôn cũng chỉ nói, về sau nhất định sẽ cho y sống ngày lành.

“Người ngoài đều chê cười Thanh Sơn ca ca nghèo, thật ra của cải Thanh Sơn ca ca tiết kiệm được cũng kha khá đấy!” Lý Nhạc Dung nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn tú của Liễu Ngư, cảm thán: “Liễu Ngư ca ca, ca và Thanh Sơn ca ca cực kỳ xứng đôi! Hai người đều rất đẹp, tương lai cháu trai của đệ chắc chắn cũng đẹp!”

Liễu Ngư cười chuyển để tài: “Ta quên phải lấy bồ kết rồi.”

“Đệ trở về lấy với ca.” Lý Nhạc Dung vội đáp.

Bồ kết tuy không đáng tiền, nhưng hắn không muốn cho Hà thị chiếm của hời.

Liễu Ngư đáp: “Không cần đâu, mang theo thau gỗ rất nặng. Ta đặt xiêm y trong này, đệ trông chừng, ta trở về lấy.”

Lý Nhạc Dung ngẫm lại cũng phải, bèn ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ.

Liễu Ngư chậm rãi vòng trở về con sông dưới sườn núi ban nãy giặt quần áo, Hạ thị hãy còn dùng chày đập xiêm y, miệng liến thoáng không ngừng, thái độ hùng hổ. Liễu Ngư lạnh lùng đứng đó một lát, không chút lưu tình đẩy khối đá đầu sườn núi xuống.

Lý Nhạc Dung cách thật xa cũng nghe được tiếng của kêu la thảm thiết của Hà thị, đáng tiếc hắn kiễng chân thế nào cũng không nhìn tới phía trước, chờ Liễu Ngư trở về, hắn vội vã hỏi: “Ca, đã xảy ra chuyện gì?”

Liễu Ngư bưng thau giặt đồ trên đất, thản nhiên đáp: “Hình như là ngã vào sông rồi, mặc kệ bọn họ, chúng ta đi thôi.”