Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 129-4: Tim đập dồn dập (1)

Edit : dương_dương

Huyền Lăng Phong này thật là. Lá gan sao lại nhỏ vậy chứ, rõ ràng là đói muốn chết, lại không dám ăn con rắn này.

Bọn họ cũng không biết đã hôn mê mất bao lâu, nếu ngày hôm nay không tìm ra thứ gì ăn được, Huyền Lăng Phong có thể sẽ chết vì đói.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sau một hồi suy tư, đôi mắt lập tức sáng ngời. Có cách rồi!

Nghĩ là làm, Đồng Nhạc Nhạc lập tức bày ra bộ dáng đột nhiên tỉnh ngộ, mở miệng nói với Huyền Lăng Phong.

“Nô tài giờ mới biết, lá gan của Thập Tam Gia lại nhỏ như vậy. Ngay cả thịt rắn cũng không dám ăn, nếu chuyện này truyền ra khẳng định sẽ làm trò cười cho thiên hạ.”

Nghe được câu này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong lập tức bị chọc giận.

Đôi mắt mở to, liền mở miệng quát lớn.

“Ngươi! Tên nô tài chết tiệt này, ngươi vừa nói cái gì? Bổn vương mà lại nhát gan sao?”

“Ha hả, thật!?”

Giọng nói Đồng Nhạc Nhạc cố ý kéo ra, mang theo châm chọc, rõ ràng là không hề tin tưởng.

Huyền Lăng Phong thấy vậy, lập tức kích động, tay dài đưa ra đoạt đi rắn nướng trên tay Đồng Nhạc Nhạc, mở miệng nói.

“Hừ! Nếu ngươi không tin, Bổn vương liền ăn cho ngươi xem”

Nói dứt câu, Huyền Lăng Phong hé miệng, đưa con rắn lên chuẩn bị cắn một miếng.

Nhìn thấy Huyền Lăng Phong quả nhiên trúng chiêu kích tướng, mắt Đông Nhạc Nhạc đảo qua một tia xảo hoạt.

Huyền Lăng Phong vốn là kẻ trọng sĩ diện, điểm này Đồng Nhạc Nhạc hiểu hơn ai hết. Cho nên chỉ cần công kích nhược điểm này hắn nhất định trúng kế.

Huyền Lăng Phong này quả nhiên rất dễ lừa gạt!

Đồng Nhạc Nhạc còn đang đắc ý trong lòng, bên này Huyền Lăng Phong đã hung hăng cắn một miếng thịt rắn vào miệng, trên mặt liền hiện lên vẻ sửng sốt.

“Trời ạ! Không nghĩ tới là thịt rắn ăn lại ngon như vậy!”

Huyền Lăng Phong mở miệng, trên mặt kinh ngạc dường như không thể tin được.

Trước kia hắn cũng đã nghe qua rằng thịt rắn có thể ăn, chỉ là hắn rất sợ rắn, cho nên vẫn một mực không ăn.

Hôm nay đúng là lần đầu tiên Huyền Lăng Phong hắn ăn thịt rắn!

Chỉ cảm thấy thịt rắn trong miệng mềm mềm, ngọt ngọt. Thật sự là ngon vô cùng!

Cũng không biết có phải do quá đói hay không, Huyền Lăng Phong cảm thấy, thịt rắn nướng này còn ngon hơn sơn hào hải vị do Ngự trù trong cung làm.

Huyền Lăng Phong cảm thán, lại tiếp tục cắn thêm một miếng, vừa ăn vừa tán thưởng không dứt.

“Ừm, Tiểu Nhạc Tử, ngươi nói quả không sai, thịt rắn nướng ăn thật ngon…”

Thấy Huyền Lăng Phong ăn nhiệt tình, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhếch miệng cười nói.

“Ha ha, là do nô tài giới thiệu, sao có thể không ngon chứ! Thập Tam Gia, ngài ăn chậm chút, còn nữa ngài nhớ chừa phần cho nô tài nữa chứ!”

Mắt thấy Huyền Lăng Phong ăn thật nhiệt tình, chẳng mấy chốc đã hết hơn một nửa, Đồng Nhạc Nhạc lập tức khẩn trương.

Dù sao vừa rồi, nàng mới ăn có một miếng. Bụng giờ cũng rất đói, nếu cứ để như vậy chỗ thịt rắn này chắc chắn sẽ bị Huyền Lăng Phong ăn hết.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền chạy đến đoạt lấy, thật vất vả mới được một nửa, hung hăng cắn xuống.

Không đến mấy phút đồng hồ, chỗ thịt rắn đã bị Huyền Lăng Phong và Đồng Nhạc Nhạc tiêu diệt sạch.

Cũng may là nướng khá nhiều nếu không chưa chắc đã đủ cho hai người họ ăn đâu.

Nuốt xuống miếng thịt cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc ngồi một bên xoa xoa bụng, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn.

Ánh mắt nhìn sang Huyền Lăng Phong bên cạnh, giờ phút này còn đang tiếc nuối liếʍ ngón tay hình tượng tao nhã ngày thường đã sớm không còn lấy một mảnh.

Bộ dáng ăn tủy trong xương mới biết nó ngon của hắn nhìn thật giống chú chó nhỏ.

Huyền Lăng Phong một bên thỏa mãn liếʍ ngón tay, một bên lại tiếc nuối mà oán trách.

“Lúc đầu, nếu biết thịt rắn ăn ngon như vậy, thì đã làm thêm một ít nữa rồi”

Câu nói này của Huyên Lăng Phong làm Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bật cười, mắt nhung lại hiện lên vẻ gian tà.

“Ha ha, Thập Tam Gia, ngài không phải là sợ nhất là rắn hay sao? Như thế nào hiện tại lại không sợ nữa?”

Huyền Lăng Phong nghe thế, ánh mắt liếc qua Đồng Nhạc Nhạc, lại bắt gặp vẻ mặt trêu chọc của nàng. Khuôn mặt vốn buồn bực lập tức trở nên ửng đỏ vì xấu hổ.

Nhưng một khắc sau đó, lại mặt dày mở miệng nói.

“Đương nhiên là sơ, có điều, rắn này đúng là ăn thật ngon!”

Nói xong còn vui vẻ mà nhếch miệng cười một tiếng.

Đồng Nhạc Nhạc bị hành động của hắn chọc cười không thôi.

Không nghĩ tới, Huyền Lăng Phong cũng có lúc dễ thương như vậy, sao trước kia nàng lại không phát hiện ra nhỉ!?

Đồng Nhạc Nhạc trong lòng thầm nghĩ, lại nhìn về phía hắn một cái, ánh mắt lấp lánh miệng cười đến thật vui vẻ.

Cũng không biết, nụ cười này rơi vào trong mắt Huyền Lăng Phong là đẹp cỡ nào.

Đôi mắt tỏa sáng, miệng tươi như hoa, cả gương mặt đẹp như tranh vẽ…

Huyền Lăng Phong không biết mình rốt cuộc là làm sao vậy, cư nhiên lại nổi nên một cảm giác quái dị với tiểu thái giám này.

Tâm hắn giống như một hồ nước tĩnh lặng, bỗng khơi dậy tầng tầng rung động như có người quăng vào đó một hòn đá nhỏ…

Hơn nữa, lúc này hắn mới nhận ra, hắn cũng không hề ghét tiểu thái giám này như hắn nghĩ…

Tâm tư này của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên không biết.

Bắt gặp ánh mắt nhìn mình chăm chú của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, không nhịn được đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, mở miệng hỏi.

“Thập Tam Gia, sao ngài lại nhìn nô tài như vậy? Trên mặt nô tài dính gì hay sao?”

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói vừa đưa tay lên mặt mình sờ thử.

Cũng không nhớ lúc trước nhóm lửa ngón tay dính đầy tro than, lúc này lại quơ loạn trên mặt để lại mấy vệt đen đen.

Nhìn mặt Đồng Nhạc Nhạc bị chính mình làm bẩn như mặt mèo, Huyền Lăng Phong phục hồi tinh thần ôm bụng cười lớn.

“Ha ha ha, hiện tại trên mặt ngươi thật sự là rất bẩn đấy. Y như một cái mặt mèo vậy, ta buồn cười chết mất!”

Nghe xong câu này, Đồng Nhạc Nhạc nét mặt cứng đờ, sau đó lại như nghĩ ra cái gì, vội vàng nhìn xuống tay mình.

Chỉ thấy bàn tay đen đen đầy bụi than, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức buồn bực.