Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền toét miệng cười một tiếng.
“Mọi người tới sớm ha!”
Dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc quét mắt nhung hướng tới tẩm thất, thấy phòng ngủ vãn còn im ắng, không khỏi thấp giọng hỏi.
“Hoàng thượng còn chưa dậy sao?”
“Khởi bẩm Nhạc công công, Hoàng thượng là lúc này mới dậy!”
Một tiểu thái giám mới dứt câu, liền nghe được trong phòng ngủ truyền đến một giọng nam nhân trầm thấp khàn khàn .
“Vào đi!”
Giọng hắn mang theo chút lười biếng, vào giờ khắc này nghe càng nam tính cùng quyến rũ!”
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rùng mình, lại thấy hai tiểu thái giám nhanh chóng mở cánh cửa trạm trổ hoa văn ra.
Theo một khắc cánh cửa kia bị đẩy ra, Đồng Nhạc Nhạc bắt gặp ánh mắt các cung nhân dổ dồn vào mình, khuôn mặt vốn đang sững sờ, lại đột nhiên hiểu ra, Đồng Nhạc Nhạc nhấc chân dẫn đầu đoàn người hướng vào tẩm thất.
Nền đá xanh trên mặt đất sáng đến mức soi được cả bóng người, lụa mỏng rủ xuống đất, cửa sổ mở lớn, gió thổi hiu hiu, sa trướng tung bay.
Đỉnh đồng màu vàng đặt một bên, giờ phút này vẫn còn đốt an thần hương, cả căn phòng ngập tràn một mùi thơm ngát…
Trước mắt nàng mọi thứ trang nhã xoa hoa này lại quen thuộc đến vậy!
Dù khoảng thời gian Đồng Nhạc Nhạc ở đây chỉ ngắn ngủi hai ba tháng nhưng nàng cả đời này sẽ không quên.
Tại gian tẩm thất xa hoa này, có rất nhiều kỉ niệm giữa nàng cùng Huyền Lăng Thương.
Ví dụ như cái bàn gỗ lim khắc hoa kia, ngày trước Huyền Lăng Thương thường ngồi chỗ này cho nàng ăn.
Còn có long sàng rộng rãi kia, nàng cũng không biết đã lăn qua lăn lại trên đó bao nhiêu lần…
Trong nội tâm cảm thán vô cùng, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc quét qua một vòng, không khỏi rơi trên người nam nhân tuấn tú đứng cạnh long sàng.
Chỉ thấy nam nhân này đã đứng dậy, im lặng đứng đó.
Giờ phút này, mặt trời đã mọc ở đằng đông, sáng rực quyến rũ, ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ khắc hoa êm dịu mà rơi xuống, bao phủ nam nhân kia trong kim quang rực rỡ.
Nam tử dáng dấp cao lớn, trên người chỉ tùy ý khoác lên một kiện nội trang màu trắng.
Chỉ là, nội trang đơn bạc kia dường như không thể che chắn hết thân thể to lớn của người này.
Cổ áo mở rộng, lộ ra cơ ngực săn chắc.
Nam nhân cơ bắp cuồn cuộn nổi lên rõ ràng, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn. Ngay lúc này đây, khi nắng sớm rọi vào nhìn càng thoát ra vẻ nam tính.
Tóc dài đen nhánh, dài xuống tận hông, lúc này không bị bất cứ thứ gì bó buộc có đôi chút rối loạn, dù vậy cũng không làm hao tổn đến vẻ tuấn mỹ của hắn, ngược lại khiến cho hắn thoạt nhìn còn tăng thêm vài phần quyến rũ, mị hoặc.
Phảng phất như mãnh thú mới thức tỉnh, khí phách hiên ngang, không giận mà uy lại cao quý, mê người!
Tuy nói, nam nhân trước mắt này quần áo dù mặc hay không mặc, Đồng Nhạc Nhạc nàng từng nhìn thấy vô số lần rồi, không những xem qua mà còn sờ qua nữa.
Chỉ là, hiện tại một lần nữa chứng kiến bộ dáng quyến rũ ấy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ thấy tim mình đập dồn dập, huyết dịch sôi trào, cảm giác như có một cỗ nhiệt tình đang từ đáy lòng thẳng tắp xông lêи đỉиɦ đầu.
Trời ạ, nam nhân này, thật sự là quá dễ nhìn!
Đẹp quá, thật sự muốn tiến lên, hung hăng mà xé toang cỗ áo quần không đủ che chắn trên thân thể kia.
Đồng Nhạc Nhạc trong lòng thầm nghĩ, càng không tự chủ được mà mường tượng chính mình hung hăng nhào tới, thô lỗ xé rách quần áo nam nhân này.
Lại hung hăng mà sờ lên chỗ cơ bụng đầy tính phúc kia.
Nha nha nha, không thể tiếp tục như thế!
Sáng sớm đã thấy những hình ảnh này làm cho huyết dịch trong người Đồng Nhạc Nhạc sôi sục, nàng sợ máu mũi chính mình sẽ mãnh liệt mà chảy ra mất, nhưng, dù sao nàng cũng là một thục nữ chính hiệu nha!
Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nghĩ nghĩ, lập tức hít vào một hơi thật lớn, mất một thoáng để điều chỉnh tâm tình, mới chậm rãi bước qua.
Khi chỉ còn cách Huyền Lăng Thương ba bước, Đồng Nhạc Nhạc dừng bước, lập tức hạ mắt cúi đầu, bày ra bộ dáng tiểu thái giám mở miệng nói.
“Hoàng thượng vạn an! Nô tài Tiểu Nhạc Tử, hầu hạ Hoàng thượng rửa mặt, thay quần áo”
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, ánh mắt vốn đang hướng ra phía xa bên ngoài cửa sổ của Huyền Lăng Thương không khỏi chậm rãi thu hồi. Mắt đen sâu thăm rơi vào trên người tiểu thái giám đứng bên cạnh.
Thời điểm Huyền Lăng Thương thấy tiểu thái giám trước mắt, huyết mâu xinh đẹp không khỏi lóe ra một tia sáng.
Chỉ thấy, tiểu thái giám trước mặt là một thân trường bào đỏ sậm thêu ám vân, eo buộc đai lung màu đen, trang bị lệnh bài.
Bình thường, người khoác trường bào màu này nhìn sẽ có vẻ lão thành, trầm ổn, nhưng mà, tên tiểu thái giám này là ngoại lệ.
Màu đỏ của trường bào như đem làn da trắng trẻo của tiểu thái giám càng trở lên nổi bật, tựa như viên ngọc dương chi thượng đẳng, sáng long lanh hoàn mỹ không tỳ vết!
Huyền Lăng Thương lớn lên trong hoàng cung vàng son lộng lẫy, có nữ nhân xinh đẹp nào mà chưa từng thấy qua.
Chỉ là, những mỹ nhân kia đều là dùng son phấn mới lộ ra bộ dáng xinh đẹp.
Da thịt tuyết trắng cũng là nhờ phấn son trang điểm mà thành, tuy đẹp mà lại thiếu đi một phần chân thật, tự nhiên.
Nhưng mà tiểu thái giám này, trên mặt không hề có phấn son, khi đứng dưới ánh mặt trời làn da trắng không chút tỳ vết càng hiện lên một cách rõ ràng.
Dù có là mỹ nhân tuyệt sắc, khi đứng dưới ánh nắng cũng sẽ lộ ra một vài khuyết điểm…
Người này quả thật là trời sinh diễm lệ, nhưng đáng tiếc, lại là một tiểu thái giám…!
Huyền Lăng Thương trong thâm tâm tiếc hận, đáng tiếc Đồng Nhạc Nhạc lại không biết tâm tư này của hắn.