Người đầu tiên mở miệng chính là Nhu Y công chúa, giọng nàng khô khốc nói: “Để tướng quân đi, bản cung sẽ ở lại. Lần này là do bản cung suy nghĩ không chu toàn, nên phải chịu trách nhiệm.”
Đám cận vệ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không nói lời nào.
Nam tử mặt trắng hét lên: “Công chúa! Không thể…”
Ta làm sao có thể để hắn nói xong chứ! Thanh âm kia giống như heo bị cắt tiết, không phải muốn trở thành bia ngắm cho quân địch sao!
Ta đánh tên nam tử mặt trắng hôn mê chỉ bằng một đòn, rồi lại lắc đầu với công chúa, tỏ vẻ không đồng ý với lời của nàng.
Nhu Y công chúa sửng sốt, nói: “Vị cô nương này, vì sao không thể?”
Lý tướng quân lên tiếng: “Ngài là công chúa, phải rời đi.”
Ánh mắt Nhu Y công chúa chờ mong nhìn Lý tướng quân, tựa hồ như muốn nghe những lời nói này thành ý tứ khác.
Lý tướng quân lui về sau nửa bước, cung kính nói: “Công chúa, dân chúng Bắc địa cùng binh lính đều biết ngài đến đây. Nếu ngài bị bắt, các tướng sĩ sẽ mất đi quân tâm, triều đình cũng sẽ lâm vào thế bị động.”
Ta vừa “Ừ” vừa gật đầu liên tục.
Một công chúa bị bắt, bị lấy ra để uy hϊếp quân đội chỉ có hai lựa chọn: t ự s á t, khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng và các tướng sĩ; thỏa hiệp, khiến cho triều đình bất đắc dĩ phải gánh chịu tiếng xấu để đánh trận này.
Cuối cùng triều đình có mang tiếng xấu hay không, ta không biết, nhưng Lý tướng quân thân là phò mã tương lai, danh tiếng sẽ bị thối nát. Dù là thắng hay thua, nhất định cũng phải vào đại lao!
Ta không để tâm đến sinh mạng của cô công chúa kia, nhưng ta không thể để cho dân chúng của Bắc địa vì nàng mà mất mạng quá nhiều.
Cũng bởi vì nàng, Lý tướng quân sẽ phải ngồi ở trong đại lao, đại tiểu thư sẽ mãi ngóng chờ trong vô vọng.
Mặc dù ta và Lý tướng quân không ưa nhau, nhưng giờ phút này đây, suy nghĩ của hai chúng ta lại rất giống nhau.
Nhu Y công chúa cũng hiểu ra, nàng thở dài một hơi, cả người như mất hồn. Từ một nàng công chúa xinh đẹp, giờ đây chỉ còn là một cái vỏ rỗng.
Nàng không nói nữa, cũng không nhìn Lý tướng quân.
Lý tướng quân ra hiệu cho ta bước sang một bên, thấp giọng nói: “Ngươi có kế hoạch gì?”
Ta mím môi, trợn mắt nhìn hắn: “Ta còn có thể làm gì nữa chứ? Ngươi không nghĩ ra à? Hai người các ngươi đều phải thoát khỏi đây nên chỉ có thể tìm một công chúa giả, một tướng quân giả ở lại đây để thu hút sự chú ý.”
Sắc mặt Lý tướng quân phức tạp nhìn ta: “Ngươi vẫn luôn ăn nói ngay thẳng như vậy, thảo nào nàng ấy rất thương ngươi.”
Ta vui vẻ: “ Đương nhiên rồi! Đại tiểu thư thương ta nhất!”
Nhìn thoáng qua hắn, ta lại đột nhiên mất hứng: “Nào, để sư điệt của ta hóa trang cho ngươi! Khi ra ngoài, nhất định phải tìm cách viết một bức thư cho đại tiểu thư, chỉ cần nói…” Ta cúi đầu mân mê quần áo, “Chỉ cần nói Tiểu Trúc đã hoàn thành lời hứa với nàng ấy, muốn nàng ấy vui vẻ trở lại.”
Lý tướng quân nghiêm túc nhìn ta, im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi nên tự mình nói với nàng, nhớ kỹ, đối với nàng, ta cũng không quan trọng bằng ngươi.”
“Nàng yếu đuối dịu dàng như vậy, nếu ngươi không có ở đây, sau này ta làm cho nàng buồn bực, còn có ai có thể ban đêm cầm dao xông vào phủ tướng quân, thay nàng trút giận chứ?”
“Ngươi!” Nắm đấm của ta hướng về mặt phía tướng quân, nhưng rồi lại dừng lại trước khi ta đánh hắn.
Lý tướng quân không nhúc nhích rồi hỏi ta: “Đã nhớ kỹ chưa?”
“Ta muốn ngươi nói!” Ta rút tay lại, giậm chân rồi quay đi thảo luận với sư điệt.