Editor: Helen
-------------------------
Nghiêm Chính Hạo không nhìn được lo lắng, “Biệt thự không có quá nhiều đồ ăn, nếu không ai phát hiện, không kịp thời nghĩ cách cứu viện thì……”
Văn Tĩnh, “……” Giờ phút này, trên tay cô toàn là mảnh vụn đồ ăn, bên cạnh có hai túi khoai tây chiên đã trống không, một hộp bánh quy. Trong tình huống bị nhốt, lại thiếu thốn đồ ăn, trường hợp này có vẻ đặc biệt xấu hổ.
Cô nghiêm mặt nghĩ, vốn dĩ nghĩ rằng buổi chiều sẽ có thể rời đi, vì vậy tính toán ăn hết đồ ăn vặt trước khi rời đi. Ăn hết toàn bộ thì thật ngượng ngùng? Hoàn toàn không. Nghiêm Chính Hạo mời bọn họ đến biệt thự chơi thật ra không có ý tốt, không cần thiết phải khách khí với anh ta.
“Trước tiên đừng hoảng hốt.” Lộ Dương phá lệ trấn định, suy nghĩ rõ ràng, “Chúng ta cùng nhau đi ra ngoài xem tình huống. Cây ngã chắn đường mà thôi, nói không chừng chúng ta hợp lực có thể di chuyển được nó ra. Kể cả không đẩy được, không có cách nào lái xe, chúng ta có thể mang thức ăn và nước uống, theo đường ven rừng rời đi. Đợi khi tìm được người để xin giúp đỡ, lại trở về lấy đồ vật.”
“Anh không biết, nhà gần nhất cũng cách nơi này 3 giờ lái xe. Trời thì nắng còn mang nặng, nói không chừng sẽ bị cảm nắng trên đường mà nằm sấp xuống.” Nghiêm Chính Hạo bực bội nói.
Lộ Dương phản bác, “Ít nhất so với ngồi chờ ở đây còn tốt hơn mà?”
“Tôi nói, chúng ta không phải đang đóng phim điện ảnh, không ở trên đảo hoang, không phải nên trước tiên dùng di động gọi điện thoại tìm cứu viện sao?” Sau khi bình tĩnh lại, Văn Tĩnh nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, “Nghiêm đại thiếu vung tay một câu, khẳng định có người chạy tới cứu viện, chúng ta an tĩnh chờ tại đây một đêm là được.” Cô thích xem phim kinh dị, nhưng cũng khống muốn tự mình trải nghiệm một lần.
“Đúng rồi, di động!” Trịnh Hoành Hà như là người chết đuối cuối cùng cũng ôm được một khúc gỗ, chạy nhanh lấy ra di động, lại thất vọng phát hiện không có tín hiệu.
“Địa phương quỷ quái gì thế? Thế mà không tín hiệu.” Trịnh Hoành Hà oán giận ra tiếng. Giờ khắc này, cô ta không bao giờ cảm thấy ở trên đỉnh núi có cái biệt thự là cỡ nào làm người hâm mộ sự, ngược lại cảm thấy rời xa dân cư, một chút đều không có phương tiện.
“Không sao cả, tôi có điện thoại vệ tinh, dù ở đâu cũng có thể gọi điện thoại.” Nghiêm Chính Hạo tự tin cười.
Trịnh Hoành Hà lộ vẻ vui mừng, nhịn không được nói, “Chính Hạo, thời khắc mấu chốt vẫn là anh đáng tin.”
Đó là đương nhiên! Nghiêm Chính Hạo tự tin mười phần mà lấy di động ra, mỉm cười gọi điện thoại, nhưng mà…… Điện thoại không gọi được.
“Sao có thể?!” Anh ta không thể tin được, lại thử bảy tám lần. Nhưng mà vẫn như cũ không gọi được.
Trong lúc nhất thời, không khí đông lại.
Trịnh Hoành Hà lúc trước có bao nhiêu hưng phấn, hiện tại liền có bấy nhiêu thất vọng.
Văn Tĩnh rụt lại trên một góc của sofa. Đồ ăn còn lại không nhiều lắm, một mình cô lại ăn xong không ít, vốn dĩ rất dễ dàng khiến cho người khác bất mãn. Nhưng Nghiêm Chính Hạo cho người ta hy vọng, lại tự mình bóp nát hy vọng đó, đã trở thành bia ngắm mới. Vào thời điểm này, cô không có ý định lộ mặt, miễn cho giá trị thù hận chuyển dời đến trên người cô.
“Gọi điện thoại đã thử qua, không thể thực hiện được, cùng đi đến nơi cây đổ xem sao?” Lộ Dương lại lần nữa nhắc tới.
“Tôi cảm thấy không cần thiết. Bên ngoài ánh nắng rất độc, vừa đi vừa về quá hao phí thể lực, không phải càng phí sức sao? Ở lại biệt thự đợi người đến cứu tốt hơn.” Nghiêm Chính Hạo khó chịu cục diện bị Lộ Dương khống chế, cố ý phản đối. Nhưng mà phương án anh ta đưa ra thật ra cũng không sai.
“Chỗ này hẻo lánh, ai biết khi nào mới có người tới?” Trịnh Hoành Hà bác bỏ.
“Tôi cũng cảm thấy vậy, cứ chờ đợi không phải biện pháp.” Văn Tĩnh phụ họa nói.
Nghiêm Chính Hạo suy nghĩ rất rõ ràng, anh ta nghiêm túc nói, “Tình huống không nguy cấp như các cậu nghĩ. Tôi cùng người trong nhà đã nói qua, sẽ cùng bạn học ở biệt thự hai ngày một đêm. Sớm thì buổi tối hôm nay, muộn nhất là giữa trưa ngày mai, người trong nhà sẽ phát hiện tôi không về nhà, khẳng định sẽ đi tìm. Đồ ăn còn lại trong biệt thự không nhiều lắm, nhưng có điện có nước. Không có đồ ăn, chỉ uống nước cũng có thể chịu được bảy ngày. Kể cả người bên ngoài có phản ứng chậm đến đâu thi trong bảy ngày khẳng định có thể tìm tới đây.”
“Anh nói có lý.” Lộ Dương đầu tiên là tỏ vẻ tán đồng, nhưng giây tiếp theo lại nói, “Nhưng so với ngồi chờ chết, tôi càng muốn nắm quyền chủ động trong tay.”
“Các cô thì sao?” Nghiêm Chính Hạo sắc mặt không tốt nhìn về phía hai nữ sinh.
Trịnh Hoành Hà lúc này bất chấp bạn trai có vui hay không, kiên quyết nói, “Em cùng Lộ Dương đi nhìn xem.” Trên mặt lại tỏ ra đáng yêu.
Văn Tĩnh vừa định nói sẽ đi chung, đột nhiên, cô nhớ tới gì đó, sửa lại lời nói, “Tôi lựa chọn ở lại.”
Lộ Dương không tự giác nhíu mày.
Trịnh Hoành Hà càng là buột miệng thốt ra, “Đã đến lúc nào rồi, cậu còn sợ khổ sợ mệt, không chịu đi ra ngoài?” Cô ta không sợ đắc tội Văn Tĩnh, cho nên muốn nói cái gì liền nói. Nhưng là cô ta đã quên, Nghiêm Chính Hạo cũng lựa chọn ở lại. Ở nơi nào đó cũng có ý, cô ta quở trách Văn Tĩnh cũng là chỉ trích Nghiêm Chính Hạo.
Bởi vậy, sắc mặt Nghiêm Chính Hạo cực kém. Nhưng môi giật giật, lại không nói ra tiếng.
“Thăm dò tình hình, hai người là đủ rồi. Dù sao có Lộ Dương ở đấy, anh ta khẳng định có cách tốt hơn tớ.” Văn Tĩnh cười cười, chút hề tức giận, “Tớ ở lại, nói không chừng có thể tìm thấy đồ ăn còn xót lại ở những chỗ chúng ta không để ý thì sao?”
Ánh mắt Lộ Dương khẽ nhúc nhích, hiểu rõ gì đó. Anh gật gật đầu, “Được, mọi người phân công nhau hành động.” Nói xong, nhanh chóng rời đi.
Trịnh Hoành Hà còn muốn nói gì đó, đã thấy Lộ Dương đã tránh ra, chỉ đành ngậm miệng, đi theo ra ngoài.
“Tôi nhìn tới nhìn lui, cũng thấy cậu có chút thuận mắt. Còn hai người còn lại, đều tự cho mình là đúng thật ngu xuẩn.” Nghiêm Chính Hạo bỗng nhiên nói với Văn Tĩnh, anh ta thậm chí không hề che giấu sự chán ghét đối với bạn gái của mình.
Đây là đang chia bè kết phái sao?
Mặc kệ trong lòng nghĩ cái gì, trên mặt Văn Tĩnh vẫn cười vân đạm phong khinh, “Đừng trách bọn họ. Sự tình phát sinh quá đột ngột, mọi người đều có chút nóng nảy. Chờ liên hệ được với người bên ngoài, hoặc là tìm được biện pháp chạy trốn, bọn họ sẽ bình tĩnh lại.”
Nghiêm Chính Hạo không nói thêm gì, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.
**
Đi trên đường, Trịnh Hoành Hà căm giận bất bình, không nhịn được oán giận với Lộ Dương, “Cô ấy nói ở lại, anh liền để cô ấy ở lại sao? Sao lại nghe theo cô ấy!”
Lộ Dương liếc Trịnh Hoành Hà một cái, bình tĩnh nói, “Cô nghe không hiểu sao? Cô ấy ở lại là vì chăm sóc đồ ăn.”
Trịnh Hoành Hà cả kinh, “Ý anh là?”
“Phòng ở là của Nghiêm Chính Hạo, trong phòng có mật thất, tầng hầm ngầm hay không ai cũng không biết. Cô không nghĩ tới lúc trở về, phát hiện người cùng đồ ăn tất cả đều biến mất, chỉ có thể ngồi chờ chết sao?” Lộ Dương nhàn nhạt mà nói.
Trịnh Hoành Hà gắt gao ngậm lại miệng, cô ta đương nhiên không vui!
“Tóm lại, không thể không phòng bị lòng người.” Lộ Dương bỏ xuống một câu, bước nhanh hơn. Anh ta tính toán đi nhanh về nhanh, đi lâu không yên tâm.
Trịnh Hoành Hà nhanh chóng đuổi kịp, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có chỗ không đúng. Chờ đến lúc sau cô ta mới nhớ tới, vì sao lại là Văn Tĩnh ở lại chăm sóc đồ ăn? Một người ở lại cũng đâu thể yên tâm, hai người trong phòng hoàn toàn có thể cấu kết ở bên nhau!
Bất quá may mắn, lo lắng tất cả vẫn chưa phát sinh. Hai người Lộ Dương tra xét quá tình huống xong liền quay lại biệt thự, Trịnh Hoành Hà vui mừng phát hiện, đồ ăn vặt vẫn còn ở chỗ cũ, số lượng cũng không thay đổi.
“Tình huống bên ngoài như thế nào?” Văn Tĩnh dò hỏi.
Lộ Dương lắc đầu, “Cây bị đổ quá lớn, không đẩy được. Tôi nhìn qua thì bốn người nam nhân khỏe mạnh cũng khó mà đẩy ra được, chúng ta chỉ có thể thành thật ở lại biệt thự đợi người tới cứu thôi.”
Nghiêm Chính Hạo hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói, “Lăn lộn mù quáng.”
Là ai chọn nơi này? Là ai dưa bọn họ đến đây? Trịnh Hoành Hà thật muốn chất vấn bạn trai danh nghĩa này. Nhưng nghĩ lại, vẫn là nhịn xuống. Từ tình huống trước mắt xem ra, bọn họ tạm thời bị nhốt lại, mà không phải vĩnh viễn không ra được, đắc tội với Nghiêm Chính Hạo là không sáng suốt.
“Tình huống không đáng sợ như vậy, đừng tự dọa chính mình.” Văn Tĩnh ý đồ trấn an những người khác, “Buổi chiều ngày mai, hẳn là sẽ có người tới cứu chúng ta.” Cô một chút cũng không nóng nảy, còn rất muốn xem nốt nửa bộ phim còn lai. Nhưng mà chiếu cố đến cảm xúc của những người khác, mới tạm thời bỏ qua suy nghĩ này.
Nghiêm Chính Hạo cũng nói, “Nhà tôi có máy bay riêng. Chỉ cần người nhà phát hiện tôi không trở về, tìm tới được biệt thự, rất dễ dàng cứu được chúng ta.”
Trịnh Hoành Hà trầm mặc hồi lâu, mở miệng lại nói, “Chúng ta trước tiên chia đồ ăn ra đi!” Cô ta đang tính toán ở trong lòng. Đồ ăn rõ rang là không đủ, mà Lộ Dương cùng Nghiêm Chính Hạo là nam sinh, ăn nhiều hơn so với nữ sinh. Trước tiên đem đồ ăn chia ra, từng người bảo quản phần của mình, cô ta có thể trụ càng lâu càng tốt.
“Ngày mai là có thể rời đi, cô cần phải so đo đến nỗi như vậy sao?” Nghiêm Chính Hạo không kìm được tức giận. Trong mắt anh ta, rõ ràng Trịnh Hoành Hà là đang tạo ra không khí khủng hoảng.
Trịnh Hoành Hà trong lòng bất an, khẩu khí không tốt mà trả lời, “Chia đồ ăn thì có liên quan gì đến khi nào rời đi chứ?”
Trường hợp chạm vào là nổ ngay. Lộ Dương mở miệng, “Tôi tán thành việc chia đồ ăn.”
Chờ tầm mắt mọi người tập trung ở trên người anh, Lộ Dương tiếp tục nói, “Không đem đồ ăn chia cho từng người, tôi lo lắng đêm nay sẽ ăn hết đồ ăn đang có.” Trong lúc không xác định được suy nghĩ của người khác, ăn hết đồ ăn vào bụng là cách làm tốt nhất.
“Chia đi chia đi.” Văn Tĩnh bỏ phiếu tán thành.
Nghiêm Chính Hạo trong lòng rất khó chịu, anh ta chán ghét Lộ Dương trở thành tiêu điểm của mọi người, càng chán ghét Lộ Dương dù nói cái gì người khác cũng đều nghe.
Vì thế, anh ta cười lạnh nói, “Được a, nếu nói chia, vậy chia từ Lộ Dương đi. Chia bốn phân, Lộ Dương là người chọn cuối cùng.” Kể cả muốn chia công bằng, do hạn chế về đồ ăn, mỗi phần sẽ có khác biệt nho nhỏ. Là người cuối cùng chọn, tương đương với lấy phần ít nhất.
Lộ Dương cũng không để ý, “Được, tôi chia cho, các cậu chọn trước.”
Văn Tĩnh chủ động nói, “Các cậu chọn trước, tôi chọn thứ 3.” Là người ăn nhiều nhất lúc xem phim, cô rất thức thời.
“Anh chọn trước đi.” Trịnh Hoành Hà do dự, lựa chọn thoái nhượng, rốt cuộc không muốn xé rách thể diện.
Nghiêm Chính Hạo vừa lòng mà cười.
Quyết định xong, Lộ Dương đem đồ ăn sở hữu đặt ở cạnh nhau, dựa theo hàm lượng calorie phân thành bốn nhóm. Anh đem nước khoáng trong tủ lạnh cũng lấy ra, cùng nhau chia đều.
“Nước khoáng thì không cần đâu.” Nghiêm Chính Hạo nhíu mày. Biệt thự có nước có điện, nước khoáng uống hết, hoàn toàn có thể đun nước uống.
“Nếu đã chia, dứt khoát chia hết.” Lộ Dương cười cười, “Que nướng còn dư lại một ít, giữa trưa chúng ta cùng nhau nướng ăn.”
Trong chốc lát, đồ ăn đã chia xong. Nghiêm Chính Hạo không nói hai lời, mang phần của mình trở về phòng.
Trịnh Hoành Hà lẩm bẩm một câu, thanh âm cực thấp, người khác nghe không rõ nói cái gì. Văn Tĩnh xem khẩu hình lại hiểu. Trịnh Hoành Hà nói chính là, “Đầu sỏ gây tội!”