Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 66: Thua?

Hiệu suất làm việc của hội sinh viên rất nhanh, tối đó tất cả mọi người đều nhận được tin nhắn.

[2:00 giờ chiều ngày mai, địa điểm tại sân vận động, thời gian thi đấu là 80 phút, chia làm 2 trận. Ra sân đấu sẽ là 5 người, không hạn chế, tự do thay người, vô quy tắc, bên nào ném được bóng vào rổ nhiều hơn sẽ thắng, chú ý: trong lúc thi đấu khó tránh khỏi va chạm, song phương không phải chịu trách nhiệm, P/s: để tránh việc nuốt lời, chìa khóa và Kha Bố đều ở chỗ ghế tính điểm.]

Kha Bố nhẹ nhàng thở ra, hai tay vò đầu: “May mà tớ không phải tham gia trận đấu, loại vận động cường độ mạnh này tớ không hề thấy hứng thú. Hội sinh viên hình như hơi quá đáng, tăng thêm thời gian thi đấu, chắc là muốn hành hạ chúng ta.”

“May mà cậu không phải tham gia thi đấu, phần thắng của bọn mình sẽ cao hơn một chút.”

“Cậu có ý gì!”

Trương Lạc nhấc tay: “Tớ không biết chơi bóng rổ.”

“Vậy cậu cứ đứng bên cạnh ăn sh*t đi, dù sao chúng ta cũng thắng chắc rồi.” Ứng Tu Kiệt tràn đầy tự tin nói.

“Những người ra sân bao gồm: Chi Lý, Ấu Ngôn, tớ, Tu Kiệt, Công Chu.”

“Nhưng mà bóng rổ với tớ….”

“Không có quy tắc, dùng phương pháp chơi bóng rổ của cực phẩm tiểu thụ là được.”

“Đào đâu ra cái phương pháp ấy!!” Công Chu trợn trắng mắt với Kha Bố. Khi Kha Bố đang nói đùa, đồng thời cũng có ý tưởng của riêng mình, có thể trở thành thành viên của hội sinh viên trường Thánh Kiệt, chắc chắn không phải tầm thường, huống hồ hội trưởng lại tự tin như vậy, bọn họ có thể dễ dàng dành phần thắng được sao, việc đưa ra yêu cầu không có quy tắc tương đối khả nghi, càng chứng tỏ hội sinh viên nắm chắc phần thắng, đúng là khiến người ta đau đầu, đau đầu thì đau đầu, Kha Bố chưa từng nghĩ đến việc thua cuộc, cho dù anh ta vẽ đẹp hơn Chi Lý thì sao chứ, nếu phải sang hội anh ta, cậu sẽ cắn lưỡi tự sát luôn cho xong.

Ngày hôm đó, sân vận động tụ tập không ít người, đại đa số là thành viên của hội sinh viên, và một bộ phận đến hóng chuyện, ngay cả chủ nhiệm lớp của Kha Bố cũng tới, vắt chân ngồi bên cạnh Kha Bố, giáo viên trong trường có phải rảnh rỗi quá hay không.

“Chủ nhiệm tới là để cổ vũ bọn em à?”

“Là đến xem các em thua thế nào.” Một câu của chủ nhiệm khiến Kha Bố bị đả kích trầm trọng.

“Bọn em mới là sinh viên của cô mà.”

“Không phải xem thường các em đâu, đối phương là hội sinh viên đó.”

“Rất lợi hại sao?”

“Rất lợi hại, chưa bao giờ thua.”

Kha Bố nuốt nước miếng, lời chủ nhiệm nói khiến cậu bắt đầu bất an, trong lòng không có sự cảm tốt, chân cậu mất tự chủ nôn nóng run run. Chủ nhiệm liếc mắt nhìn Kha Bố: “Đừng mất tinh thần.”

“Vậy cô còn nói mấy lời đó làm gì.”

“Sở dĩ đến xem, là bởi vì đáng giá để xem, có Chi Lý, còn có cả Tô Ấu Ngôn và Ứng Tu Kiệt.”

“Sở Hạo Vũ cũng khá mà.”

“Sức bật thôi, thể lực và sức bền lại kèm, chắc chỉ cầm cự được 40 phút.”

“Cô thật hiểu biết.”

“Ba em dạo này thế nào?”

“Vẫn tốt.” Kha Bố thốt ra, lặng im vài giây, quay đầu kinh ngạc há hốc miệng: “Cô, cô biết ba em?”

“Bằng không em vào trường này kiểu gì.” Lời của chủ nhiệm khiến Kha Bố bừng tỉnh đại ngộ, quả thật trước đây bởi vì bạn của ba làm giáo viên trường này nên mới xin vào đây học, nhưng có ai ngờ lại chính là chủ nhiệm, hơn nữa cô cũng chưa nhắc đến bao giờ. Không đợi cho Kha Bố tiếp tục truy vấn, cả hai đội đã tiến vào sàn đấu, so với đối phương thống nhất mặc đồng phục thi đấu bóng rổ màu trắng, đội mình thật quá lười nhác, mặc quần áo bình thường, đương nhiên không có ai chỉ vì một trận đấu mà đi mua quần áp, ngược lại Chu Hân Hợp chuẩn bị khá tốt bộ cổ động viên. Sự xuất hiện của Chi Lý dẫn tới không ít tiếng xì xào bàn tán của nữ sinh, bộ dáng đẹp cũng chỉ có ưu đãi ở điểm ấy, Kha Bố đã quen. Tiếng cổ vũ cho hội sinh viên rất lớn, hội trường mỉm cười cẩn thận tinh tế ngồi bên cạnh, tư thái tất thắng, thay một thân đồng phục bóng rổ càng làm nổi bật ngoại hình ưu tú, không cứng nhắc, anh ta tựa hồ không có ý định vào sân, trên sân ngoại trừ Uy Nghiêm ca, còn có 4 đội viên vạm vỡ khác, ai nấy đều cao tầm 1m9, người ở ghế dự bị cũng giống vậy, mắt lộ hung quang.

Ứng Tu Kiệt quan sát cầu thủ của đối phương: “Xem ra, không có quy tắc là vì bọn họ.” Ở phương diện này trực giác của Ứng Tu Kiệt luôn luôn chuẩn xác.

“Cẩn thận một chút.” Chi Lý nói đơn giản. Tô Ấu Ngôn gật đầu, trên khuôn mặt đã bỏ đi đôi kính không có biểu tình gì. Công Chu thực cảm động: “Cảm ơn Chi Lý đại nhân quan tâm, tớ sẽ cố gắng.”

Kha Bố hai tay giao nhau, giống như cầu nguyện thì thào tự nói: “Please, Chi Lý, nhất định đừng thua.”

Tiếng còi bắt đầu trận đấu thứ nhất vang lên, Ứng Tu Kiệt xông pha cướp được bóng truyền cho Sở Hạo Vũ, số 1 bên phía đối phương lao mạnh tới, khuỷu tay hướng về phía Sở Hạo Vũ, Sở Hạo Vũ giơ cầu lên né tránh: “Đừng xem thường tôi.” Sở Hạo Vũ nhấc chân đá, bị số 1 bắt được, sao lại thế này, khí lực mạnh không thể tưởng, căn bản chẳng thể giãy ra, cậu muốn chuyền bóng đi, nhìn lướt sân đấu, Ứng Tu Kiệt bị cản, Chi Lý quá xa, không thể chuyền cho Công Chu, chỉ cần ném bóng cho cậu ấy chắc chắn sẽ bị công kích, cậu ấy trốn không thoát.

“Ấu Ngôn, nhận lấy này.” Sở Hạo Vũ chuyền bóng cho Ấu Ngôn, số 1 ra sức đẩy, định quăng Sở Hạo Vũ đi, Sở Hạo Vũ mượn lực trước lúc bị ném túm chặt lấy áo số 1, số 1 bị kéo lảo đảo đôi chút, Sở Hạo Vũ đứng vững, số 1 nhanh nhẹn vòng qua Sở Hạo Vũ, cùng số 4 lao về phía Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn dừng lại, bản thân trước sau bị giáp công, cô nhanh chóng đánh giá đối phương, chạy lên trước hai bước, số 4 giang rộng hai tay lực lưỡng chờ Tô Ấu Ngôn, tựa hồ chuẩn bị bắt trọn lấy cô nàng. Đột nhiên Tô Ấu Ngôn cúi người, hai đầu gối chạm đất, nhân lúc số 4 còn đang ngạc nhiên xuyên qua dưới hai chân hắn, còn không quên dùng quả bóng đập vào “chỗ hiểm” của anh ta. Cô đến được bên dưới rổ, đang định ném bóng. Uy Nghiêm ca nhảy lên, sức bật kinh người, gạt bóng từ tay cô, bóng bay ra ngoài, bị Chi Lý tiếp được, hội trưởng nở nụ cười, dùng ánh mắt ra hiệu, cơ hồ tất cả cầu thủ đều nhằm về phía Chi Lý, Chi Lý chậm rãi đập bóng, lạnh lùng nhìn chằm chằm cả đám đang ào ạt xông tới: “Hóa ra là chơi kiểu này.”

Số 3 là người đầu tiên tiến lên, Chi Lý trực tiếp ném bóng vào mặt hắn, số 3 phát ra tiếng kêu thảm thiết, bóng dội ngược lại vào tay Chi Lý, thừa dịp có khe hở Chi Lý mang bóng lướt qua bên cạnh hắn, khuỷu tay đánh thẳng vào “chỗ hiểm”. Uy Nghiêm ca cúi người ngăn chặn trước vạch 3 điểm , Chi Lý không dừng lại, khi mọi người cho rằng sắp xảy ra va chạm, bất ngờ Chi Lý dẫm lên đùi Uy Nghiêm ca, mượn lực thoải mái nhảy lên rất cao, đầu gối đυ.ng trúng mặt Uy Nghiêm ca, ném bóng, trái bóng thoát khỏi những ngón tay xinh đẹp rơi thẳng vào rổ, cú ném ba điểm.

Kha Bố đứng dậy vỗ tay, vẫy vẫy: “Chi Lý, cứ như vậy, gϊếŧ chết bọn họ, biến bọn họ thành thái giám.”

Chi Lý quét mắt liếc Kha Bố một cái, ánh mắt ấy rõ ràng là: đừng làm trò mất mặt.

Hội trưởng cũng không buồn bực, thoải mái nói: “Mới được 3 phút, từ từ hưởng thụ đi, xem chừng tôi cũng không cần vào sân.”

10 phút trôi qua, 20 phút trôi qua, hội sinh viên không ngừng thay người, bên này Công Chu sắc mặt đã trắng bệch, Sở Hạo Vũ cũng bắt đầu thở hổn hển: “Gián đập không chết a.” Điểm số đang dần giãn cách, Chi Lý phòng thủ cũng càng ngày càng nghiêm ngặt. Bóng rơi vào trong tay Công Chu, Công Chu mang bóng chạy về phía rổ đối phương, số 10 theo sát đằng sau, tay hợp thành nắm đấm, xông tới, xem ra muốn cướp bóng, tay lại hướng về phía đầu Công Chu, Sở Hạo Vũ kêu to lao tới: “Nguy hiểm.” Cậu ta bổ nhào vào Công Chu, hung hăng té ngã trên đất, chân vặn vẹo, Sở Hạo Vũ cắn chặt răng: “Mẹ nó, muốn gϊếŧ chúng ta hay sao, chân của tôi.”

“Hạo Vũ.” Kha Bố muốn chạy đến, bị cản lại. Chi Lý mặt không chút thay đổi đi tới trước mặt Sở Hạo Vũ, Công Chu khóc liên tục nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”

“Không liên quan tới cậu, khóc cái gì mà khóc.”

Chi Lý ngồi xổm xuống, nhìn chân Sở Hạo Vũ, Sở Hạo Vũ cố nén đau đớn: “Không sao cả, trật chân thôi, còn có thể kiên trì thêm chốc lát.”

“Cậu ra ngoài đi.” Khẩu khí của Chi Lý là không cho cự tuyệt.

“Nhưng…”

“Không thương lượng.”

Ứng Tu Kiệt cũng lo lắng chạy tới: “Không sao đâu, điểm số không kém nhiều, cậu lo cho chân mình trước đi đã.” Kha Bố đẩy người ngăn cản mình ra, cởϊ áσ khoác: “Để tớ vào sân.”

“Trở về.” Chi Lý ngắn gọn nói.

“Tớ có thể chơi.” Thái độ của Kha Bố rất kiên quyết.

“Muốn tớ phân tâm à?”

Kha Bố cắn môi, nâng Sở Hạo Vũ dậy: “Tớ biết rồi.” Tô Ấu Ngôn quay đầu nhìn Công Chu sắp ngất đến nơi: “Cậu cũng ra ngoài đi.”

“Tớ không muốn.”

“Không cần vì một trận bóng rổ mà liều mạng, bọn họ không phải loại cậu có thể đối phó.”

Công Chu nhìn Chi Lý, Chi Lý nhẹ nhàng gật đầu, Công Chu cũng ra ngoài. Trên sân chỉ còn lại ba người, phải chơi thế nào đây. Hội trưởng khoanh tay đi tới: “Năm nhất, chi bằng hiện tại nhận thua, đừng nói tôi không thấu tình đạt lý, chỉ cần cậu nhận thua, chúng ta có thể chấm dứt trận đấu này, chẳng may lại có ai đó bị thương, rất khó coi.”

“Chưa ai nói với anh, anh rất lắm mồm sao?” Chi Lý đứng dậy.