Trải qua một hành trình dài rốt cuộc cũng tới được đích: trấn Nhân Quả. Chu Hân Hợp đã có kinh nghiệm chuẩn bị rất tốt công việc hậu cần, bọn họ trọ tại một khách sạn mang phong cách Tây Ban Nha, tầng một là nhà hàng, tầng hai và tầng ba là các phòng dành cho khách nghỉ ngơi. Tám người thuê bốn phòng, Sở Hạo Vũ phát biểu ý kiến: “Nếu đã ra ngoài du lịch chúng ta nên phân ra nam nữ và cặp đôi, rút thăm quyết định ai ở cùng ai.” Tên khốn kiếp này chắc là muốn được ở cùng hai nữ sinh kia chứ gì. Hơn nữa đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, trong tay Sở Hạo Vũ là những mẩu giấy: “Số giống nhau ở cùng nhau.”
Chu Hân Hợp bị lời đề nghị này dọa sợ, cô không muốn ở cùng con trai, Tô Ấu Ngôn không biết từ khi nào đã cầm kéo, mặt không chút biểu cảm nhìn Sở Hạo Vũ, kéo trong tay mở ra khép lại tạo ra tiếng động khiến người ta sợ hãi.
Kha Bố chọn một mẩu giấy, đen mặt, cậu và Sở Hạo Vũ chung tổ, cậu vứt mẩu giấy xuống đất: “Tại sao ra ngoài chơi rồi mà vẫn phải chịu đựng cái bộ mặt ngu ngốc này của cậu.”Chi Lý và Ứng Tu Kiệt chung tổ, Chi Lý đem ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên vai Sở Hạo Vũ: “Trò bốc thăm này không tồi.” Chi Lý nói xong liền vào một phòng, chờ Chi Lý đi khuất, Sở Hạo Vũ cuống quýt phủi phủi vai mình: “Công Chu, mau nhìn xem bả vai của tớ có phải bị hạ độc rồi không, có thối rữa ra không, nhanh lên.”
Tô Ấu Ngôn và Trương Lạc chung tổ, Trương Lạc rõ ràng cực kỳ hưng phấn, Kha Bố ở bên cạnh Trương Lạc thở dài an ủi: “Nhân lúc còn chưa lún quá sâu khuyên cậu vẫn nên từ bỏ đi, cậu không được đâu, ba cậu còn có hy vọng.” Xem ra Kha Bố chưa quên việc Tô Ấu Ngôn chỉ thích người lớn tuổi.
Ứng Tu Kiệt ở cùng ai cũng được, hắn kích động xách hành lý vào phòng, trong phòng có hai giường, Chi Lý ngồi trên chiếc giường bên phải, Ứng Tu Kiệt sắp xếp lại đồ đạc: “Dáng ngủ của tớ không được tốt, có thể sẽ rất ồn, cậu sẽ không vì thế mà làm gì tớ đấy chứ?” Xem ra Ứng Tu Kiệt cũng rất lễ phép, nhắc nhở Chi Lý từ trước.
“Ai biết được?” Chi Lý đùa giỡn ngón tay, lãnh đạm nói.
Tay cầm quần áo của Ứng Tu Kiệt rõ ràng trở nên cứng ngắc, khi đối mặt với những việc khác phản ứng có phần chậm chạp, nhưng lúc ngửi thấy mùi nguy hiểm, trực giác của hắn rất mạnh, hắn cẩn thận hỏi dò: “Cậu, cậu sẽ làm gì tớ?”
Vẻ mặt của Chi Lý có phần mờ ám, thêm chút nghiền ngẫm, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn mông Ứng Tu Kiệt: “Chưa biết chừng làm chuyện giống với chuyện làm với Kha Bố đó.” Ứng Tu Kiệt không phải thằng ngốc, trong lòng hiểu rõ, cái việc ấy chắc chắn liên quan đến cái mông! ! Hắn trấn định đứng lên ra khỏi phòng, vừa đóng cửa phòng lại sắc mặt tái nhợt chạy sang phòng Sở Hạo Vũ và Kha Bố: “Kha Bố đổi phòng với tớ, ngay lập tức!”
Kha Bố ngẩn người, chưa bao giờ thấy Ứng Tu Kiệt bị dọa thành như vậy, rốt cuộc Chi Lý đã làm gì cậu ta? Kha Bố đối với lời đề nghị này cực kỳ vừa lòng, nhưng vẫn ra vẻ không tình nguyện: “Không tốt lắm đâu, nếu đã bốc thăm quyết định rồi thì thôi.”
“Van cậu đấy, đây là thỉnh cầu cả đời này cả tớ!!” Ứng Tu Kiệt cúi đầu chắp tay. Sở Hạo Vũ phủi vai mình nói: “Tớ cũng cầu xin cậu đấy, mau cút qua bên kia đi, nếu tớ ngủ với cậu một đêm, ngày mai trên mặt biển chắc chắn sẽ có xác chết trôi.” Kha Bố khoanh tay, vẻ mặt khó xử: “Các cậu làm vậy tớ thấy rất bối rối, lại chẳng được lợi lộc gì, các cậu cũng không phải không biết ở chung phòng với Chi Lý tớ cần dâng ra cái gì, cứ vậy đem tớ thành tế phẩm hiến cho ma quỷ, có hơi…”
“Cậu muốn thế nào?”
Kha Bố cười lạnh, bình thường bị hai cậu trêu đùa không ít, hiện giờ cuối cùng đã có cơ hội phản kích: “Các cậu đừng nhìn tớ như vậy, tớ không muốn gì cả, chỉ là, ngày mai cần các cậu lúc đi bơi lén cởϊ áσ tắm của Tô Ấu Ngôn.” Sở dĩ Kha Bố đưa ra yêu cầu này, không phải vì muốn chỉnh Tô Ấu Ngôn, mà là muốn hai tên ngu xuẩn này chịu chết mà thôi.
“Cái gì!! Chi bằng bảo bọn tớ đâm đầu chết đi còn nhanh hơn.”
“Vậy hai cậu đi chết đi.”
“Xem như cậu lợi hại, nhớ kỹ đấy, Kha Bố.”
“Cái này gọi là có qua có lại.” Kha Bố xách hành lý của mình đi về phía phòng Chi Lý, tâm tình khoan khoái a: “ Tớ phải nói rõ, tớ không hề muốn chung phòng với cậu, là Tu Kiệt và Vũ thái cầu xin tớ, tớ mới đến.”
“Vậy đúng là đã ủy khuất cậu.”
“Hơn nữa, tớ đây là sợ cậu ghen, tớ thì chung phòng với ai cũng được.” Kha Bố trêu chọc.
“Tớ sẽ không ghen.” Lời nói và vẻ mặt của Chi Lý thoạt nhìn ngây thơ tự nhiên như thế, khiến Kha Bố thoáng sửng sốt, Chi Lý tiếp tục giữ nguyên trạng thái nói: “Không tin cậu có thể thử …xem, xem.”Chung quy vẫn thấy cách ngắt câu này mang nặng tính khủng bố.
“Nếu tớ thử thật sẽ có hậu quả gì?”
Chi Lý cao thấp đánh giá một lượt Kha Bố, Kha Bố từng bước lùi ra sau: “Nhìn tớ làm gì?”
“Không có gì,” Chi Lý nhún nhún vai: “Chỉ đang tính toán thể lực và sức nặng của cậu, để xem bao lâu mới từ đáy biển nổi lên.”
“Những lời này nghe sao cũng rất độc ác!!! Định dìm chết tớ à?”
“Tớ chưa nói vậy,” Chi Lý vỗ vỗ gối đầu bên cạnh: “Hay là cậu thích bị gối đè ngạt chết.”
“Không hề!!”
“Treo ngược lên đèn trần ngắm phong cảnh? Hoặc có thể nhét vảo tủ đông lạnh ? Hay ấn đầu vào bồn cầu nếm thử xem nước có ngọt hay không?”
“Xin lỗi, tớ sai rồi, là tớ rất muốn ở chung phòng với cậu không phải do người khác bức tớ, hơn nữa tớ tuyệt đối sẽ không vụиɠ ŧяộʍ bên ngoài.”
“Cậu đột nhiên nói chuyện này để làm gì.” Chi Lý ra vẻ không hiểu.
“Xin hãy tha thứ cho cái tật lẩm bẩm của tớ, vả miệng.” Kha Bố giả tình giả ý vỗ vỗ miệng.
Trương Lạc vẫn bị Tô Ấu Ngôn đuổi ra ngoài, Chu Hân Hợp thu dọn tiến vào, bọn họ xuống tầng một ăn cơm, chủ nhà ăn là một người đàn ông trung niên da ngăm đen, nói tiếng phổ thông sứt sẹo, nhiệt tình tiếp đón bọn họ, sau khi bọn họ gọi xong đồ ăn, Ứng Tu Kiệt hỏi ông chủ: “Nơi này có chỗ nào thú vị không?”
Ông chủ kéo cái ghế dựa ngồi xuống: “Cách chỗ này trăm mét chính là biển, gần đó có phố ẩm thực, cũng coi như một nơi thú vị, có điều, các cậu lần đầu tiên tới nơi này phải không?” Ông chủ đột nhiên chuyển tông thần bí, thanh âm cũng nhỏ dần, hấp dẫn sự hứng thú của mọi người, Công Chu trả lời: “Vâng, là lần đầu tiên, nơi này có chuyện gì sao?”
“Các cậu có trông thấy không, ngọn núi kia kìa.” Ông chủ chỉ vào một ngón núi xa xa ngoài cửa sổ: “Chỗ đó ngàn vạn lần không thể đến!!! Trên ngọn núi ấy có một căn biệt thự cổ, truyền thuyết nói trong đó có ma nữ ăn thịt người, rất nhiều thanh niên không sợ chết vì muốn theo đuổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ định tìm hiểu đến cùng, nhưng ai nấy cuối cùng đều sợ tới mức hồn vía lên mây, ngay cả đàn ông thân cường thể tráng đi vào đó khi trở về quần áo cũng rách rưới, bẩn thỉu. Chưa một ai nhìn thấy dáng vẻ của ma nữ, nàng là hồ ly hóa thân, có cái đuôi lông xù, răng nanh cực dài, đội mũ màu đen, vành mũ có hắc sa che khuất khuôn mặt, nếu có ai trông thấy nàng sẽ bị ăn luôn mặt.”
“Có thật nguy hiểm đến mức đó không đấy, ông chủ.”
“Các cậu còn không tin, cho dù là người can đảm nhất cũng chỉ dám đứng gần biệt thự mà nhìn, từng có người tận mắt gặp một đôi vợ chồng đi vào đó nhưng không thấy đi ra, ngày hôm sau, cửa biệt thự có hai bộ xương trắng. Cũng chẳng phải tôi muốn dọa các cậu, chỉ định nhắc nhở mà thôi, ma nữ của Nhân Quả Trấn rất mạnh, rất đáng sợ.”
Vừa nghe ông chủ kể xong cậu chuyện đáng sợ này, Kha Bố liền có dự cảm không tốt, trong lòng thầm mắng, ông chủ a, ông đúng ra không nên kể mới phải, cái đám này đều là thanh niên không sợ chết, khẳng định đến nửa đêm sẽ chạy tới đó thám hiểm, việc này đã không phải lần một lần hai.
“Vậy à, yên tâm, ông chủ, chúng tôi sẽ không đi.” Ứng Tu Kiệt nói xong liền trao đổi ánh mắt với Sở Hạo Vũ, một tên thuần túy chỉ muốn luyện can đảm, đánh yêu vật quái, một tên thì muốn đi nhìn gái. Kha Bố nhìn ngọn núi, ma nữ? Chắc chắn không tồn tại, truyền thuyết chính là một câu chuyện bình thường qua miệng nhiều người mà càng ngày càng trở nên khoa trương, hơi chút gió thổi cỏ lay thì cho là ma quỷ quấy phá. Đêm nay kiểu gì cũng bị lăn qua lăn lại, cậu còn phải để ý Chi Lý và Tô Ấu Ngôn, nên phòng nhất chính là hai người này mới đúng!!
Màn đêm buông xuống, quả nhiên như Kha Bố sở liệu, cả đám đã võ trang đầy đủ, vốn tưởng Chi Lý và Tô Ấu Ngôn sẽ lười đi, không ngờ ngay cả bọn họ cũng tham gia, đây mới là chuyện khiến Kha Bố lo nhất. Sau khi mọi người an ủi Chu Hân Hợp mạnh mẽ kéo cô ra khỏi khung cửa, xuất phát! Cả lũ dấn thân vào hành trình tuyệt mệnh.