Bạn Thân Cực Phẩm

Chương 9

Bác Thẩm cầm cặp sách của tôi, hơi ngạc nhiên nhìn tôi.

"Tiểu thư, cô đây là muốn làm gì?

Tôi nhìn bóng lưng Trần Thư rời đi, mỉm cười xoa xoa cánh tay mình.

"Đương nhiên là, đi đánh anh trai cháu."

Mấy ngày nay, câu ta vẫn luôn lén hỏi thăm thời gian anh trai tôi ở nhà.

Vốn tưởng rằng đã nói bóng nói gió với Tống Thanh nhiều như vậy, anh ấy sẽ không ngu ngốc đến mức đó chứ.

Nhưng nhìn vẻ mặt vừa rồi của Trần Thư, chắc chắn là cậu ta đã vơ vét được thứ gì đó trên người anh trai tôi.

"Chiêu Chiêu về rồi à?"

Tống Thanh hôm nay có chút khác thường, anh ấy không mặc quần áo ở nhà nữa, thay vào đó là mặc vest và thắt cà vạt.

Tôi nhíu mày hỏi anh ấy: "Anh, anh ăn mặc như vậy, không phải là để cho Trần Thư nhìn đấy chứ?"

Tống Thanh không phủ định gật đầu.

Tôi tức giận bước tới đánh anh ta một phát, anh cũng không trốn tránh.

"Chiêu Chiêu, anh xin lỗi."

Trong đầu tôi đầy rẫy những câu hỏi: "Anh? Anh bị người khác đoạt x.á.c à?"

Tống Thanh xoa ngón tay của tôi như thể tôi mới là người vừa bị đánh.

"Chiều nay có người giao hàng đến đưa văn kiện cho em, anh sợ có chuyện gì không hay nên mở ra xem."

Trong lòng tôi đã sáng tỏ, nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Bên trong có cái gì?"

Bàn tay Tống Thanh nhẹ nhàng bao trùm lấy mu bàn tay của tôi.

"Là chứng cớ Trần Thư tự biên tự diễn. Anh xin lỗi, anh đã không bảo vệ được em."

Tôi nhìn hàng mi đang run lên của Tống Thanh, nhẹ giọng hỏi anh: "Anh cũng nhìn thấy tài liệu về Trần Minh và những gì em viết rồi?"

Tống Thanh gật đầu, đôi mắt tràn đầy đau lòng dành cho tôi.

"Chiêu Chiêu, nếu có thể, anh tình nguyện giúp em chắn gió cả đời, để cho em cả đời ngây thơ vui vẻ."

Sau đó anh trầm mặc một lát: "Nhưng anh biết trong lòng em vẫn còn hận ý, cho nên lúc Trần Thư gõ cửa đi vào, anh đã cho em ấy một lời cam kết."

"Không phải em ấy nói muốn vay tiền vì mẹ kế nhận sính lễ sao?"

"Anh liền nói với em ấy, nếu ba ngày sau em ấy có thể đưa người nhà đến gặp anh để cam đoan, anh sẽ đưa số tiền đó cho em ấy."

Tôi nhìn kỹ rồi mở miệng: "Anh, là vì ngày kia cậu ta sẽ đủ 18 tuổi, phải không?"

Tống Thanh gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Trong căn phòng im lặng một lúc lâu, tôi do dự mở miệng: "Anh, nếu có một ngày em trở thành người thực vật, mà người anh yêu là đầu sỏ làm tổn thương em, anh sẽ vì cô ấy mà vứt bỏ em sao?"

Vẻ mặt Tống Thanh bình tĩnh: "Anh sẽ không yêu người làm tổn thương em."

"Ý em là, nếu, nếu anh yêu cô ấy rồi mới phát hiện ra cô ấy đã làm tổn thương em thì sao?"

Tống Thanh cười sờ đầu tôi: "Nếu quả thật có một ngày như vậy, thì anh sẽ khiến cô ta nhận lấy đau đớn gấp mười lần so với em."