Bạn Thân Cực Phẩm

Chương 2

Lúc bố mẹ tôi đến nơi thì tôi và Trần Thư đã bị tra hỏi xong từ lâu.

Kiếp trước do tôi đuối nước quá lâu, cho nên lúc họ chạy đến tôi vẫn đang được cấp cứu.

Trần Thư quỳ xuống khóc lóc nói với bố mẹ tôi rằng tôi muốn lấy tiền để trả nợ cờ bạc giúp thằng bạn trai ất ơ nào đó. Cậu ta bước tới can ngăn nhưng tôi lại trèo lên lan can đe dọa cậu ta không được nói cho bố mẹ tôi biết.

Cậu ta khuyên bảo tôi hết nước hết cái, nhưng không ngờ tôi lại trượt chân rơi xuống sông, lúc kéo được tôi lên thì tôi đã như thế này rồi.

Bố mẹ tôi nhớ đến mấy năm nay tôi và cậu ta thân thiết như chị em, cho nên họ cũng không nghi ngờ gì về những lời cậu ta nói.

Họ chỉ giận chính mình vì sao không quan tâm đến đời sống tình cảm của tôi kịp thời.

Nhưng lần này, khi mẹ tôi vừa bước vào cửa đã nhìn Trần Thư bằng ánh mắt hằn học.

"Chiêu Chiêu, con có sao không?"

Tôi giả vờ bị dọa sợ đến mức ngây ngốc, toàn thân run rẩy.

Chờ đến khi nhìn thấy bố mẹ đứng trước mặt, lúc này tôi mới nhào vào lòng họ khóc lóc.

Nhìn thấy bộ dạng này của tôi càng khiến bố tôi giận Trần Thư hơn.

Bị họ nhìn chằm chằm, Trần Thư chột dạ cúi đầu không dám nói lời nào.

Tống Thanh và mọi người cùng vọt vào, giọng nói lo lắng của anh ấy vang lên: "Chiêu Chiêu, em không sao chứ?"

Trần Thư vừa nhìn thấy bóng dáng này, ánh mắt cậu ta ngay lập tức sáng lên.

Thì ra lúc này cậu ta đã thích anh trai tôi rồi, chẳng trách khi đó tôi thành người thực vật, cậu ta vẫn ở lại bên cạnh chăm sóc tôi mấy năm, ra là vẫn luôn đánh chủ ý lên anh trai tôi.

Tôi nhìn Tống Thanh bằng đôi mắt đẫm nước mắt: "Anh, cuối cùng thì anh cũng đến. Vừa rồi em thực sự rất sợ."

Tống Thanh không biết nguyên do, nên nhìn ta một chút rồi nhìn qua Trần Thư toàn thân ướt nhẹp, mở miệng hỏi: "Sao vậy?"

Bố tôi còn chưa kịp nói gì thì Trần Thư đã quỳ xuống đất: "Chú dì, cháu xin lỗi, cháu không có ý đó, cháu chỉ không muốn gả cho một tên đồ tể đã đánh c.h.ế.t vợ mình."

"Mẹ kế của cháu đã nhận tiền sính lễ một trăm nghìn tệ của ông ta. Họ nói nếu cháu không có tiền để trả thì họ sẽ ép cháu gả qua đó. Lúc đó cháu nghĩ không thông nên mới đi nhảy sông."

Cậu ta khóc lóc thảm thiết, cộng thêm cả người đang trong tình trạng nhếch nhác, Tống Thanh mềm lòng đành đỡ cậu ta dậy.

"Không sao thì tốt rồi, tiền còn có thể kiếm, nhưng không còn mạng thì không có gì cả. Số tiền này anh cho em mượn trước."

Nghe thấy vậy, mẹ tôi liền bất mãn trừng mắt nhìn Tống Thanh.

Tôi yếu ớt kéo tay áo Tống Thanh: "Anh ơi, loại chuyện có lần một thì sẽ có lần hai, lần sau xảy ra nữa thì làm như thế nào?"

Bố tôi cũng không hài lòng, mở miệng nói: "Đúng thế, chẳng lẽ sau này nhà bọn họ có chuyện gì con cũng bỏ tiền, ra sức sao?"

Nhìn thấy Tống Thanh do dự, Trần Thư vội vàng ôm lấy đùi Tống Thanh, bắt đầu gào khóc: "Không, không có chuyện đó nữa đâu, em hứa chỉ một lần này thôi, sau này em sẽ cắt đứt quan hệ với bọn họ."

Nhìn thấy Tống Thanh lộ vẻ mặt đồng tình, tôi vội vàng mở miệng: "Dù sao cũng là bố mẹ của cậu, sao có thể cắt đứt quan hệ được, không bằng chúng ta gọi cảnh sát trước."

Tống Thanh liếc nhìn tôi, sau đó quay lại nói với Trần Thư: "Chiêu Chiêu nói đúng, chúng ta báo cảnh sát đi. Em còn đang tuổi vị thành niên, bọn họ làm như vậy là phạm pháp."

Trần Thư nghe vậy thì vội vàng xua tay: "Không cần, không cần, em, em sẽ tự mình xử lý."

Dứt lời, cậu ta nhìn tôi oán thầm trong lòng.

Tống Thanh và bố mẹ tôi đã nhận ra có điều gì đó không đúng, nhưng nhìn bộ dạng này của Trần Thư thật sự quá thảm, cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể tìm lý do kéo tôi rời đi.