Nữ Phụ Tu Tiên: Tiểu Sư Muội Phản Công

Chương 58: Liễu Minh Lan

Giọng nói Vân Tử Khanh chậm rãi, như tắm mình trong gió xuân, nghe hắn nói một hồi, Sở Huyên liền có hứng thú.

Vân Tử Khanh bề ngoài lạnh lùng ít khi nói cười, nhưng giảng đạo lại không bám vào một khuôn mẫu, không chỉ có giảng giải công pháp dưới Trúc Cơ mà còn giảng giải chi tiết các tình huống khác nhau khi bản thân hắn năm đó tiến giai, rất có giá trị để nghe.

Tuy nhiên, những gì hắn nói, rất giống với tính cách của hắn, quá nghiêm túc cùng khô khan, một số tân đệ tử nghe giảng giải của hắn chỉ mới đạt tu vi Luyện Khí đại thành, Vân Tử Khanh một mạch nói, khuôn mặt của bọn họ ngày càng trở nên mù mịt.

Chỉ có những đệ tử Tẩy Tủy Kỳ mới có thể hiểu được, đều âm thầm gật đầu.

Sở Huyên nhìn Vân Tử Khanh lúc này vẫn đang Trúc Cơ Kỳ, nhưng nàng biết, sau bí cảnh Bạch Hổ, Vân Tử Khanh sẽ đột phá, tiến vào Kim Đan cửu phẩm.

Bí cảnh Bạch Hổ sẽ được mở ra hơn một năm sau, lúc đó Lạc Vũ Thường cũng sẽ ra ngoài sau mấy năm đối mặt với bức tường, Lạc Vũ Thường tương đối bình tĩnh. Chẳng qua, nàng có không gian, bị phế bỏ nửa thân tu vi, rất nhanh lại đuổi kịp, không chỉ có như thế, còn có xu hướng từ Trúc Cơ đại thành tiến giai lên Kim Đan.

Nàng đang suy nghĩ về những chuyện vụn vặt, đồng thời cũng đang suy nghĩ về những bảo vật sẽ xuất hiện trong bí cảnh Bạch Hổ. Đương nhiên, nàng sẽ không bởi vì nữ chính Lạc Vũ Thường có ở đó mà nàng liền không đi, nơi có bảo vật ai lại không muốn đến?

Nàng thật ra cũng không muốn đoạt lấy những thứ thuộc về Lạc Vũ Thường, dù sao Lạc Vũ Thường cũng là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này nên những thứ để lại cho nàng ấy không chỉ là thứ tốt nhất mà còn khó gặm.

Sở Huyên biết đường lui mà tìm kiếm những thứ khác, nàng đã quyết định tìm những thứ có thể dễ dàng cầm tới tay, chất lượng cũng không tồi.

Vân Tử Khanh giảng đạo kéo dài trong ba ngày, bỏ qua một số cảm xúc, bài giảng của Vân Tử Khanh khá hợp lý, trong ba ngày này nàng đều không bỏ sót.

Ba ngày này nàng được lợi không ít, thân quen hơn với sư tỷ Liễu Minh Lan, mấy ngày nay hai người thoải mái trò chuyện, trao đổi tên tuổi với nhau, qua cuộc trò chuyện, nàng biết được Liễu Minh Lan rất có ý kiến với sư phụ của bọn họ, nói về sư phụ của người khác khi họ tiến giai sẽ được ban tặng thứ gì đó, nhưng sư phụ của bọn họ lại không ban tặng bất cứ thứ gì, chỉ nói vài câu.

Sở Huyên nghe xong, trong lòng tương đối bình tĩnh, chỉ thở dài: “Vẫn là sư phụ của người khác tốt hơn!”

Liễu Minh Lan gật đầu đồng ý.

“Sư muội, gần đây ngươi có việc gì không?”

Ba ngày giảng đạo đã kết thúc, hôm nay Liễu Minh Lan đến tìm nàng.

Nàng không rõ nội tình, trả lời, “Không có việc gì, sư tỷ làm sao vậy?”

Liễu Minh Lan mặc dù có chút cứng nhắc, nhưng vẫn là một người tốt.

Liễu Minh Lan mỉm cười nói: “Không có việc gì, chỉ là gần đây ta có nhiệm vụ hàng yêu trong mộ cổ, muốn mời ngươi cùng đi.”

Sở Huyên hiểu rõ, nhưng trong lòng có chút áy náy nhìn vị sư tỷ, nói: “Sư tỷ, e là không thể nhận lời mời, sắp tới sư muội muốn bế quan một đoạn thời gian, cho đến khi bí cảnh Bạch Hổ mở ra vào năm sau”

Kỳ thật, nàng muốn sắp xếp những suy nghĩ của mình, lập ra kế hoạch, liệt kê một số bảo vật mà nàng có thể cầm tới tay.

Nghe nàng nói xong, Liễu Minh Lan cho là không có việc gì, cũng chỉ là lo lắng vị sư muội này nếu không có việc gì làm, trong tông môn sẽ buồn chán, giờ phút này nghe nàng sớm đã có chuẩn bị, cũng không miễn cưỡng, liền nói: “Ồ, không sao đâu, ta chỉ là sợ ngươi nhàm chán, bất quá, ngươi đã có việc cần làm, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa, các sư tỷ sư huynh khác đang đợi ta, vậy ta sẽ rời đi trước.”

Sở Huyên đồng ý nhìn vị sư tỷ rời đi, sau đó di chuyển vào động phủ, thiết lập cấm chế xung quanh.



Thoáng chốc thời gian lại nhanh chóng trôi qua, một năm lại trôi qua.

Nàng ở trong động phủ lập kế hoạch cùng tu luyện, cảm thấy thoải mái, dễ chịu không bị ai quấy rầy.