Nàng lấy ra năm mươi khối linh thạch trung phẩm từ trong túi đưa cho lão giả, lão giả sau khi nhận lấy, nhanh chóng đếm xác nhận số lượng chính xác, hắn liền cười hắc hắc với Sở Huyên rồi quay người rời đi.
Sở Huyên cũng đang muốn rời đi, nhìn thiếu niên có dung mạo tuyệt sắc, mở miệng nói: “Đi theo ta!”
Hai người một trước một sau rời khỏi chợ đen, đi vào Thiên Nguyệt Thành.
Thiên Nguyệt Thành nằm ở một nơi phồn hoa, có nhiều con đường đan xen nhau, khắp nơi trên đường phố đều có thể nhìn thấy người đến người đi, là nơi mà các tu sĩ ở Đông Vực Đông Châu tụ tập, tồn tại như Thiên Thủy Quận nhưng quy mô lớn hơn nhiều so với Thiên Thủy Quận!
Thiên Nguyệt Thành luôn do Bạch gia tọa trấn, lịch sử có thể đã hơn chục nghìn năm.
Lối vào chợ đen nằm trong một con hẻm của bức tường thành, khi Sở Huyên bước ra, nàng nhìn thấy bức tường thành cao lớn của Thiên Nguyệt Thành trên đó có một tia sáng mơ hồ và vô số hình chạm khắc trên đó, hiển nhiên Thiên Nguyệt Thành được một trận pháp cỡ lớn bảo hộ.
Thiên Nguyệt Thành có bán kính ước chừng mấy trăm dặm, phạm vi bên trong thành được quy định không thể phi hành, hơn nữa chỉ có thể đi bộ, cơ hồ người sinh sống bên trong Thiên Nguyệt Thành đều là tu sĩ tu hành, có một số ít là gia tộc tu chân, nhưng phần đông chính là tán tu.
Nàng bước ra khỏi con hẻm, rẽ vào một nơi vắng vẻ, sau đó quay lại và nói với thiếu niên đi theo nàng im lặng không nói một lời: “Ngươi đi đi, thực ra ta không phải là kẻ buôn người.”
Thiếu niên nhìn nàng với vẻ mặt không có biểu cảm gì, chỉ có đôi mắt hắn có chút cảm xúc. Khi Sở Huyên nhìn kỹ, nàng cảm thấy hắn có chút giống người hơn đầu gỗ.
Hồi lâu không nhận được câu trả lời, Sở Huyên mới nói: “Ngươi cứ việc rời khỏi Thiên Nguyệt Thành trong hôm nay đi, ta còn có việc khác cần làm, ta rời đi trước.” Nói xong nàng quay người rời đi nhưng trước khi rời đi, nàng lại quay đầu lại nhắc nhở hắn: “Lần sau hãy cẩn thận, ngoại hình của ngươi quá nổi bật, đây là lý do khiến ngươi bị bắt, nếu cần, à, ý ta là, tốt nhất ngươi nên cải trang một chút.”
Sở Huyên vặn người nhìn hắn, thấy hắn vẫn không lên tiếng, Sở Huyên lắc đầu, chẳng lẽ hắn bị câm? Nàng lại thở dài, người thiếu niên này cũng thật đáng thương.
Sau đó nàng phớt lờ hắn và di chuyển đến một nơi vắng vẻ khác để thay quần áo.
Đang thay được nửa chừng, nàng chợt nhận ra có người đang theo dõi mình, nàng lập tức cảnh giác, giây tiếp theo, người đó tiến lại gần, Sở Huyên vừa nhìn thấy, nhận ra đây chính là thiếu niên lúc nãy.
“Tại sao ngươi lại đi theo ta?” Sở Huyên nhìn hắn và hỏi.
Sau đó, nàng nhận ra đối phương có thể bị câm, nàng hỏi hắn cũng sẽ không trả lời, đi theo nàng phỏng chừng là trên người không có lộ phí nên nàng từ trong túi Càn Khôn lấy ra một khối linh thạch trung phẩm, không phải nàng keo kiệt, mà một khối linh thạch trung phẩm tương đương với một trăm khối linh thạch hạ phẩm, đủ để thiếu niên trở về nhà. “Mang theo linh thạch này về nhà, trên đường phải chú ý an toàn.”
Nàng đưa tay ra, nhưng đối phương không tiếp nhận, nàng đang nhìn hắn một cách kỳ quái thì hắn lên tiếng.
“Hạ Đoạn Ngọc.”
Điều này nằm ngoài dự đoán của nàng, nhưng nghe được ba chữ đó cũng khiến nàng bất ngờ.
Nàng nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Hạ Đoạn Ngọc gần như không thể nghe thấy, nhíu nhíu mày, như thể hắn không giỏi nói chuyện, hắn mấp máy đôi môi mỏng và tiếp tục thốt ra vài từ.
“Ta.”
“Hạ Đoạn Ngọc.”
Đột nhiên, Sở Huyên giống như nhìn thấy ma.
Hạ Đoạn Ngọc?
Một trong những nhân vật nam chính!
Không phải hắn bị bán đến Bạch phủ, sau nữ chính Lạc Vũ Thường cứu sao?
Tình tiết này trong cốt truyện lẽ ra phải bắt đầu từ hơn một năm trước, Lâm Diệu Đồng ở chùa Đan Dương đã nói tới.