Trước đó Vân Tử Khanh đã nói trận pháp này ẩn chứa sát khí, không biết tại sao sát khí này lại tồn tại ở trong trận pháp, nhưng thân là nữ chính, Lạc Vũ Thường, có một thanh Vạn niên đồng tiền kiếm trong nội thể. Thanh kiếm này được luyện chế bằng một phương pháp bí mật sử dụng Đồng tiền vạn năm cùng Sát Ty vạn năm tạo thành, có công năng trừ quỷ, trấn yêu, âm tà bất xâm, ngoài ra, nó còn cảm ứng được những nơi tồn tại sát khí.
Trước đó, thanh kiếm được cất giữ trong không gian của Lạc Vũ Thường, mãi cho đến gần đây Lạc Vũ Thường mới trích máu, thu thập đưa nó vào nội thể.
Nữ chính ở cùng với Tô Dật Nhiên và những người khác, chính thanh kiếm này cảm nhận được sát khí nhẹ trên bản đồ, làm nội thể rung chuyển.
Lúc này, sắc mặt của Lạc Vũ Thường thay đổi, khí tức sát khí ở đây khá mạnh mẽ, thanh kiếm Vạn niên đồng tiền trong nội thể hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng, đột nhiên lao vυ't qua trước mặt mọi người và bay thẳng về phía trung tâm trận pháp, lao vào vòng tròn được bao quanh bởi các cột đá với lực rất lớn.
Ngay sau đó, không đợi ai kịp phản ứng, toàn bộ xung quanh đột nhiên rung chuyển, nước dâng cao, cuốn theo một mảnh cát bay lên, một đạo ánh sáng trắng chói lóa phát sáng lên trong vòng tròn bao quanh bởi những cột đá, Sở Huyên thậm chí không thể mở mắt ra được sau khi ánh sáng xuyên tới, nhưng nàng mơ hồ nhận ra Lạc Vũ Thường đã bơi về phía luồng sáng trắng, ánh sáng trắng bao phủ lấy cơ thể ngay lập tức Lạc Vũ Thường biến mất.
Sự tình phát sinh trước mắt mọi người, ngay lập tức bọn họ bơi theo nàng ấy và cũng biến mất.
Sở Huyên vẫn là người cuối cùng, nàng xuyên qua ánh sáng trắng và cảm thấy cơ thể mình rơi xuống, nhưng ngay sau đó chân nàng đã chạm phải một vật cứng.
Khác với ánh sáng trắng trước đó, một luồng sáng khác sáng lên, bao trùm toàn bộ cơ thể nàng, nàng biết đây là một trận pháp dịch chuyển.
Khi ánh sáng trong mắt nàng tắt đi, phát hiện mình đã đi đến một hành lang, trước mặt có ánh sáng đỏ nhạt chiếu rọi.
Những người khác cách nàng không xa, đang nhìn về phía cuối hành lang.
Nghe thấy giọng nói của nàng, Vân Tử Khanh ở phía trước quay đầu lại nhìn nàng, có vẻ như bọn họ đang đợi mọi người đến đủ, nàng vừa xuất hiện thì Vân Tử Khanh nói rồi bước đi, những người khác cũng bước về phía trước.
Nàng đi theo phía sau, mọi người đi đến cuối hành lang, rẽ qua một khúc quanh, mắt họ đột nhiên mở to, một không gian rộng khoảng trăm mét vuông xuất hiện ở chính giữa, có một cung điện bằng đá đơn giản đứng sừng sững, được xây dựng bằng những mảnh hỏa ngọc đỏ rực.
Ánh sáng đỏ mà bọn họ nhìn thấy trước đó thực sự đến từ thạch điện này, bọn họ đều kinh ngạc, thật không ngờ vị Xích Luyện Tiên nhân lại sáng tạo như vậy, thạch điện này cư nhiên lại được xây dựng ở nơi này.
Có thể thấy, nhất định có thứ gì đó tốt được Xích Luyện Tiên nhân này trân quý!
"Hả? Mùi thơm quá!" Đột nhiên Bạch Bộ Dao nói, mũi nàng giật giật để ngửi mùi thơm trong không khí.
Hiển nhiên tất cả bọn họ đều ngửi thấy được, Tô Dật Nhiên mỉm cười nói: “Đây là mùi thơm của rượu, nhất định đã hàng nghìn năm tuổi… Không ngờ vị Xích Luyện Tiên nhân này là một người hảo rượu, Tử Khanh huynh, xem ra hôm nay chúng ta được phúc thưởng thức rượu rồi.”
"Dật Nhiên sư huynh, huynh vừa uống rượu với Vân sư huynh! Bây giờ chúng ta không ở trên Linh thuyền, đừng bỏ lỡ vấn đề." Bạch Bộ Dao lo lặng nói, nàng biết rõ Dật Nhiên sư huynh cùng Vân sư huynh giao tình thâm sâu nhưng còn tùy hoàn cảnh, chưa kể hai người mới uống nó cách đây vài giờ trước.
“Sư muội đừng lo lắng, ta đương nhiên biết bây giờ không phải lúc vui vẻ. Muốn uống rượu thì phải đợi chúng ta đi ra ngoài, ngươi có nghĩ vậy không? ”Tô Dật Nhiên mỉm cười với Vân Tử Khanh.
"Đương nhiên." Vân Tử Khanh gật đầu, đây chính là hứa hẹn với Tô Dật Nhiên, cho tới khi say hắn sẽ không trở về.
“Ta phải đi lấy rượu này.” Tô Dật Nhiên quay người đi về hướng có mùi rượu nồng nặc, biến mất vào trong sảnh đá trước mặt mọi người.