Quay Lại: Ta Dựa Vào Hệ Thống Sinh Con Để Độc Sủng

Quyển 1 - Chương 6: Hòa thân công chúa x vị vua khát máu

“Tiểu nhân, tiểu nhân biết tội, cầu bệ hạ tha mạng!” Trương Mẫn Giai nằm ở trên mặt đất, run bần bật.

Trương gia là diệt Tây quốc công thần, hiện tại còn không thể động đến.

Vũ Văn Uyên biết rõ đạo lý này, liền chỉ có thể tan đi sát ý.

“Nếu ngươi coi thường nông loại, vậy phạt ngươi đi hoàng điền trang trồng trọt một tháng. Cũng để ngươi biết cảm ơn hiện giờ thịnh thế, được đến không dễ.” Hắn nhàn nhạt nói.

Trương Mẫn Giai cho dù ngàn vạn cái không muốn, cũng chỉ có thể nuốt xuống nước đắng, khấu tạ thánh ân.

“Huệ quý phi, ngươi dạy không thể dạy tốt một cái muội muội cũng phạt sao chép lễ thường chi thư một trăm lần đi.”

Huệ quý phi ném văng ra bumerang, cuối cùng vẫn là trở lại trên người nàng.



“Ngươi đừng cười, ngươi cũng muốn bị phạt.”

Trở lại Vĩnh Nhạc cung, Vũ Văn Uyên nhìn dọc theo đường đi không ngừng cười trộm Trà Cửu, giả vờ răn dạy.

Trà Cửu lại nói: “Bệ hạ muốn phạt thần thϊếp cái gì, thần thϊếp đều cam tâm tình nguyện nhận. Dù sao ta biết bệ hạ nguyện ý che chở ta.”

Lời này nghe đi lên, thật sự là tính trẻ con.

Vũ Văn Uyên ở thau đồng rửa tay, mới nói: “Trẫm che chở ngươi, bất quá là gặp ngươi gả xa mà đến, ở trong hậu cung lẻ loi một mình thôi.”

Đương nhiên còn có tối hôm qua nào đó không biết tên nguyên nhân.

Bất quá loại này lời nói hắn đương nhiên sẽ không nói.

Hắn không thích trầm mê một số việc, cũng không muốn người khác biết yêu thích của hắn.

“Nói như vậy, bệ hạ đang cảm thần thϊếp đáng thương?” Trà Cửu tiến đến Vũ Văn Uyên bên người, giơ lên khuôn mặt nhỏ, thiên chân vô tà.

Vũ Văn Uyên từ trong nước giơ lên bàn tay ướt, đem nàng mặt đẩy sang một bên.

Trà Cửu mặt như vậy tiểu, Vũ Văn Uyên một bàn tay to liền có thể bao trùm, còn có thừa.

Rất đáng yêu.

Giống hắn khi còn nhỏ nuôi qua một con lông xù màu trắng mèo con.

Trương Lộc thức thời mà dẫn dắt các cung nhân lui ra ngoài điện.

Trà Cửu sờ soạng một chút nước trên mặt, một bộ muốn trừng hắn lại không dám bộ dáng, lại hung lại túng, làm Vũ Văn Uyên nhìn liền cảm thấy buồn cười.

“Bệ hạ, ngài chờ.”

Trà Cửu trở lại nội điện, thần thần bí bí mà sờ soạng dưới gối đầu một lúc lâu.

Vũ Văn Uyên còn tưởng rằng nàng muốn lấy cái gì đồ chơi nhỏ để dọa người nhưng nàng tìm nửa ngày lại chỉ lấy ra một quyển nhìn liền rất cổ xưa cũ kỹ điển tịch.

Trà Cửu giống dâng bảo bối giống nhau dâng nó cho Vũ Văn Uyên, khi đưa còn vô cùng lưu luyến: “Bệ hạ, đây là thần thϊếp trân quý nhất đồ vật, hiện giờ dâng cho ngài.”

“Đây là vật gì.”

Vũ Văn Uyên mở ra vừa thấy, ngày thường bình tĩnh lạnh nhạt gương mặt thế nhưng cũng hiển lộ ra khó được kinh ngạc.

Đây là 《 vụ mùa lệnh 》.

Kỳ thật Vũ Văn Uyên đã sớm biết vụ mùa lệnh 》 bị Mặc Liên Tranh giao cho Trà Cửu. Mục đích hắn sai người thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm Mặc Liên gia tộc cũng là vì quyển này 《vụ mùa lệnh 》.

Thịnh quốc tuy rằng địa vực mở mang, nhưng là nông nghiệp phương diện vẫn luôn không tốt phát triển, rất nhiều ruộng cày không được sử dụng hợp lý, thành quả trồng trọt lương thực cũng rất kém cỏi.

Nông nghiệp cùng lương thực vẫn luôn là bối rối Vũ Văn Uyên trong lòng bệnh nặng.

Nếu có 《 vụ mùa lệnh 》, như vậy Thịnh quốc nông nghiệp có lẽ sẽ được đến biến hóa nghiêng trời lệch đất phát triển.

Vũ Văn Uyên cho rằng Trà Cửu sẽ vẫn luôn che giấu điển tịch, dựa theo Mặc Liên Tranh lời nói, thường thường đối hắn lộ ra đôi câu vài lời.

Nhưng không nàng lại trực tiếp đem cả quyển《 vụ mùa lệnh 》 cho hắn!

Tuy là tâm lạnh như Vũ Văn Uyên thì trong khoảng thời gian ngắn cũng bị khϊếp sợ đến nghẹn lời, không biết nói gì.

Trà Cửu lại ghé vào hắn trên đầu gối: “Đây là thần thϊếp tiến cung phía trước phụ thân tặng cho, hắn lo lắng ta ở trong cung không được thánh sủng, ngày tháng khổ sở, liền hy vọng thần thϊếp có thể ở trên một ít việc vặt vãnh nói lên kiến nghị của mình, vì bệ hạ giải ưu để đổi một tiền đồ bình an, trôi chảy.”

Vũ Văn Uyên sờ sờ nàng đỉnh đầu: “Vậy ngươi vì sao không nghe lời?”

Trà Cửu lại đã sớm tính kế hảo.

Dựa theo Mặc Liên Tranh lời nói đi làm, xác thật có thể bảo một đời vô ưu.

Nhưng là nàng dã tâm lớn hơn nữa.

Nàng phải dùng loại này không chỗ nào giữ lại nhiệt liệt cảm tình đem Vũ Văn Uyên máu lạnh vô tình tâm tạp ra một đạo vết rạn.

Nàng giơ lên mặt cọ cọ hắn thô ráp lòng bàn tay, giống chỉ lẩm bẩm tiểu miêu: “Phụ thân là lo lắng thần thϊếp không được thánh sủng, nhưng hôm nay bệ hạ nguyện ý che chở thần thϊếp, thương tiếc thần thϊếp, thần thϊếp tự nhiên cũng muốn lấy chân thành tương đãi, dũng tuyền tương báo.”

Tốt một cái lấy chân thành tương đãi.

Vũ Văn Uyên đã thật lâu không nghe được lời nói thiệt tình như vậy ở nơi hậu hậu cung người lừa ta gạt này.

Các phi tử sợ hãi hắn, hoặc lấy lòng hắn, đều là vì gia tộc vinh quang, tự thân lợi ích.

Nếu quyển này《 vụ mùa lệnh 》 ở trong tay các nàng thì chỉ sợ đã bị lợi dụng hoàn toàn, tận khả năng từ trên người hắn cướp đoạt chỗ tốt đi?

Tóm lại sẽ không giống chiêu tần cái này tiểu ngốc tử giống nhau, dăm ba câu liền đem đồ vật chắp tay dâng lên.

“Chiêu tần, ngươi sẽ không sợ trẫm… Tính.”

Vũ Văn Uyên không có đi xuống nói.

Hắn từ trước đến nay không thích thổ lộ tâm tư.

Nếu chiêu tần nguyện ý trung tâm với hắn, tương lai mặc kệ như thế nào, hắn cũng sẽ niệm này phân công lao, làm nàng tại hậu cung bình an đến lão.

Trà Cửu lại biết Vũ Văn Uyên chưa hết chi ngôn: “Thần thϊếp biết bệ hạ muốn nói cái gì, nhưng là thần thϊếp không sợ.”

Quân tâm dễ biến, thánh sủng cũng khó có thể lâu dài.

Đạo lý này Trà Cửu minh bạch.

Nhưng nàng nguyên bản cũng không phải vì lâu dài không suy thánh sủng mà đến, nữ nhân nếu là đem hy vọng ký thác cho nam nhân cùng tình yêu thì đời này tám phần cũng mất.

Nhưng nếu là lừa gạt nam nhân lời ngon tiếng ngọt, nàng bao nhiêu đều nói được.

“Chỉ cần bệ hạ hôm nay nhớ thần thϊếp một chút, thần thϊếp liền vui mừng một chút, về sau việc, thần thϊếp cũng không nghĩ được nhiều như vậy.”

Trà Cửu quyến luyến mà dựa vào Vũ Văn Uyên trong lòng ngực, tận lực thể hiện ra tiểu nữ nhi tư thái.

Vũ Văn Uyên tâm đều mềm xuống một chút.

Nguyên bản chỉ là muốn nuôi một chỉ tiểu miêu, tiểu cẩu nhưng bây giờ lại nuôi ra một cái vui mừng.

“Bất quá còn thỉnh bệ hạ không cần trách cứ thần thϊếp phụ thân giấu giếm 《 vụ mùa lệnh 》 một chuyện…”

Vũ Văn Uyên trấn an nàng: “Yên tâm, cha mẹ yêu thương con cái, vì chuyện này tính kế sâu xa, trẫm tự nhiên có thể hiểu được.”

Dứt lời, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ Trà Cửu lưng: “Đứng lên đi, bồi trẫm dùng đồ ăn sáng.”

Trương Lộc tiến vào truyền thiện, mắt sắc phát hiện bệ hạ cùng chiêu tần chi gian không khí rõ ràng đã phát thay đổi, so tối hôm qua càng thêm thân cận chút, trong lòng có phán đoán.

Xem ra vị này từ bắc phiên tới chiêu tần nương nương là một người lợi hại, tối hôm qua dẫn tới bệ hạ như thế mất khống chế, hôm nay khi gặp lại đã đến gần thánh tâm.

Đợi lát nữa phải phân phó xuống dưới, sau này có liên quan đến Vĩnh Nhạc cung sai sự, đều phải đánh lên mười hai phần tinh thần tới làm mới được.



Trong Xuân Hi cung, lại có một đám đồ sứ bị đập vỡ.

Huệ quý phi tức giận đến cả người phát run, cầm trong tay phất trần hung hăng ném ở tiểu thái giám trên người, tiểu thái giám cũng không dám tránh né, ngạnh sinh sinh nhịn xuống trận đòn này.

“Một cái bắc phiên tới tiện nhân, cả người đều là hồ ly tinh bản lãnh cũng dám ở bổn cung trước mặt tùy ý?”

Thế nhưng còn dụ dỗ đến bệ hạ- người nàng luôn phải ngoan ngoãn phục tùng, làm đối phương mở miệng trách phạt nàng!

đại cung nữ Xuân Lan bên người Quý phi từ trước đến nay là nàng đắc lực nhất tầm mắt và cũng là người tầm nhìn đại cục to lớn.

Quý phi đang ở trong đó thấy không rõ lắm, Xuân Lan lại đã hiểu rõ chuyện này.

Bệ hạ đối Quý phi không tính là sủng, cũng không có ái, thậm chí thương tiếc đều không có nhưng bởi vì Quý phi là người duy nhất có thể dựng dục long tự, bệ hạ mới khắp nơi chịu đựng thôi.

Không chỉ Quý phi, thậm chí ở toàn bộ hậu cung, chỉ sợ bệ hạ cũng không có chân chính thích qua ai.

Duy độc lần này tới chiêu tần không giống nhau, bệ hạ tuy rằng không hiện, nhưng là nơi chốn giữ gìn, nhìn ra được chiêu tần là người hắn có chút để trong lòng.

Quý phi nương nương như vậy lỗ mãng chấn nhϊếp chiêu tần, không đắc tội bệ hạ mới là lạ.

Nhưng là những lời này, Xuân Lan không thể nói, cũng không dám nói.

Vì thế nàng chỉ có thể khuyên nhủ: “Nương nương, bệ hạ hiện giờ đối chiêu tần còn cảm thấy mới mẻ, chúng ta không ngại chờ một đoạn thời gian, tinh tế trù tính, một kích phải gϊếŧ. Đến lúc đó bệ hạ mất đi hứng thú, tự nhiên cũng sẽ không để ý quá nhiều.”

Huệ quý phi lúc này mới thu hồi thần trí, nhéo khăn, hung hăng nói: “Ngươi nói đúng, lần này là bổn cung làm được quá rõ ràng, mới chọc đến bệ hạ không vui.”

Nàng tựa hồ nghĩ đến cái gì, trong mắt hiện lên một tia thâm hiểm ý cười.

“Chiêu tần trước khi tiến cung không phải từng truyền ra tin tức muốn đào hôn một lần sao? Chuyện này nhất định phải thật tốt lợi dụng.”