Quả nhiên, làm nũng có hiệu quả, cậu giỏi nhất là làm nũng mà.
"Nhưng em muốn ngủ cùng anh! Biệt thự này ngoài chúng ta ra không còn ai khác, em sợ lắm!" Điều này không phải Khương Nhu Nhu cố ý nói dối mà là cậu sợ thật.
Biệt thự rất lớn và trống trải, trống đến mức nói một câu cũng có thể nghe thấy tiếng vọng lại, điều này khiến Khương Nhu Nhu mới đến thế giới này và chưa quen lắm mà càng thêm lo lắng.
Nghĩ đến đây, khóe môi cậu khẽ động, nén lại sự xấu hổ, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Ông xã ơi..."
Trong khoảnh khắc, dường như thời gian ngừng trôi.
Ánh mắt Lục Bắc Sâm thay đổi, càng thêm chắc chắn người này không có ý tốt.
Môi anh khẽ nhếch, giọng nói mơ hồ: “Sao? Sáng còn hỏi làm sao để ly hôn, chiều đã đổi ý gọi ông xã rồi à?"
Kẻ nói dối, lật mặt nhanh thật!
Biểu cảm của Khương Nhu Nhu cứng đờ, môi mấp máy: “Em hối hận rồi mà!"
Thấy anh vẫn giữ vẻ mặt không tin tưởng, mắt cậu đảo qua đảo lại, sau đó quyết tâm nói:
“Lúc nào anh cũng mang vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, khiến em nghĩ rằng anh rất khó gần, nên em mới sợ."
"Nhưng bây giờ em biết anh là người tốt, không khó gần, hơn nữa..."
"Hơn nữa anh vừa đẹp trai lại giàu có, sao em lại không thích anh được chứ!"
"Em đã tìm hiểu rồi, nhà anh rất giàu, hơn nữa anh lại đẹp trai, nên em không định ly hôn nữa."
Khương Nhu Nhu nói rất nghiêm túc, như thể lý do không muốn ly hôn là vì thích tiền và vẻ bề ngoài của anh vậy, dù sao cũng chẳng ai thích một người chỉ yêu thích vẻ bề ngoài.
Quả nhiên, Lục Bắc Sâm nghe xong lời cậu nói lập tức cau mày, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên khó đoán.
Khương Nhu Nhu hơi lo lắng, chẳng lẽ mình nói quá đáng rồi sao?
Cậu có chút áy náy, quyết định nói một lời nói dối thiện chí để an ủi đối phương.
"Thật ra, chuyện này..."
"Hôm nay chỉ là tình cờ thôi, sau này sẽ không như vậy nữa!" Lục Bắc Sâm lạnh lùng nói.
Xem ra sau này ông Lưu và bà Trương chỉ có thể xin nghỉ riêng lẻ rồi.
Ông Lưu là người làm vườn của biệt thự, ông và bà Trương là vợ chồng, lần này họ xin nghỉ vì con gái học đại học trở về, muốn về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.
"Hả?" Khương Nhu Nhu hơi mơ hồ.
"Sau này tôi sẽ không để em ở một mình trong biệt thự nữa," anh nghĩ một lát rồi an ủi: "Yên tâm, ngoài chúng ta còn có bà Trương và ông Lưu, em không cần phải sợ."
Đã kết hôn rồi, trách nhiệm nên gánh vác anh sẽ không thiếu cái nào, dù biết đối phương kết hôn với mình có mục đích gì đi nữa, thì sao chứ.
Chỉ cần dưới mắt mình, sẽ không có sai sót nào.
Còn nữa..., tiếng "ông xã" của cậu nghe cũng dễ thương lắm.
Khương Nhu Nhu càng bối rối hơn, trọng điểm của câu nói đó không phải là hám tiền hám sắc sao? Sao Lục Bắc Sâm lại chú ý đến câu trước đó? Chẳng lẽ anh không nghe thấy câu sau à?
Nhưng giờ mà nhấn mạnh lại mấy câu đó thì có phải hơi quá đáng không?
Lục Bắc Sâm thấy người trước mắt tỏ ra do dự, khuôn mặt nhỏ đẹp đẽ gần như nhăn lại thành ông già.
Không thể phủ nhận, cậu thiếu niên sau khi dọn dẹp gọn gàng lại trông cũng khá đẹp, nếu sau này có thể tiếp tục như vậy, anh không ngại về nhà nhiều hơn để bầu bạn với cậu.
"Chưa ăn cơm phải không? Lau khô tóc rồi xuống dưới ăn cơm thôi."
Nói xong, anh nhìn cậu một lần nữa rồi quay người ra ngoài.
Hoàn toàn quên mất đây là phòng của mình, anh vốn có tính sạch sẽ, thậm chí không để người dọn dẹp vào, nếu không phải công việc quá bận rộn, thêm vào bà Trương từ nhỏ đã chăm sóc mình lớn lên, anh chắc chắn sẽ dành thời gian tự dọn dẹp.
Chưa nói đến việc cho người khác vào phòng, còn sử dụng cả phòng tắm.
Khương Nhu Nhu cũng rất ngạc nhiên, chẳng lẽ cốt truyện bị lệch rồi sao? Mình cố tình tắm trong phòng tắm của Lục Bắc Sâm mà!
Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu cơn giận của đối phương, kết quả không chỉ không tức giận mà còn mời cậu ăn cơm nữa là sao vậy trời?
Khương Nhu Nhu cúi đầu suy nghĩ, cho đến khi lau khô tóc vẫn chưa nghĩ ra được gì.
"Ục ục."
Tiếng bụng kêu phản đối làm cậu ngượng ngùng đỏ mặt.
Cậu mím môi, nếu nghĩ không ra thì thôi đừng nghĩ nữa, đường sạch sẽ không đi được, cậu còn con đường làm nũng mà.
Nghĩ đến đây, Khương Nhu Nhu lại lên tinh thần, suy nghĩ lan man mà bước đến phòng ăn.