Dầm Mưa

Chương 2: Bạo hành(2)

Tiến cố gắng tìm kiếm sự an ủi từ những điều nhỏ nhặt xung quanh. Em thích ngắm nhìn những chú chim nhỏ bay lượn ngoài cửa sổ, thầm ước mình có thể như chúng, tự do và hạnh phúc. Em yêu quý những bông hoa dại mọc bên đường, dù nhỏ bé nhưng vẫn kiên cường sống sót. Những điều giản dị ấy giúp em cảm thấy cuộc sống không hoàn toàn là màu đen, vẫn còn những tia sáng hy vọng le lói.

Nhưng mỗi khi nhìn thấy cha say xỉn và cơn giận dữ đang trực trào, những tia hy vọng đó lại nhanh chóng bị dập tắt. Tiến biết rằng mình phải tiếp tục chịu đựng, tiếp tục sống trong nỗi sợ hãi và uất ức cho đến khi có một phép màu nào đó xảy ra, mang em ra khỏi cuộc sống địa ngục này.

Trong tâm trí non nớt của Tiến, em luôn tự hỏi liệu có ngày nào đó em sẽ tìm thấy bình yên, tìm thấy hạnh phúc mà em hằng mong ước. Những câu hỏi đó cứ mãi lặp đi lặp lại, nhưng chưa bao giờ em tìm thấy câu trả lời. Tuy vậy, em vẫn cố gắng giữ vững niềm tin, dù mong manh, rằng một ngày nào đó, cuộc sống của em sẽ thay đổi, sẽ không còn những nỗi đau và nước mắt.

Nhưng những ngày tháng trôi qua, cuộc sống của Tiến ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Cha em ngày càng chìm đắm trong men rượu và sự tức giận không thể kiểm soát. Mỗi khi ông trở về nhà trong tình trạng say khướt, nỗi sợ hãi của Tiến lại bùng lên như ngọn lửa cháy rực. Những trận đòn roi, những lời mắng nhiếc tàn nhẫn không bao giờ dừng lại. Em cảm thấy mình như đang sống trong một cơn ác mộng không lối thoát.

Một buổi chiều, sau khi bị cha đánh một trận đòn nặng nề, Tiến lê bước ra khỏi nhà, đi lang thang không mục đích. Em cảm thấy mình như một bóng ma, không có nơi nào để đi, không có ai để dựa vào. Trái tim em nặng trĩu, đầu óc mụ mị vì nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần. Em ngồi xuống bên bờ sông, nhìn dòng nước chảy xiết, cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm trong lòng.

Tiến bắt đầu suy nghĩ về cái chết. Em cảm thấy mình không còn sức để tiếp tục sống trong nỗi đau và sợ hãi. Ý nghĩ về việc tự giải thoát khỏi cuộc sống tồi tệ này bắt đầu len lỏi vào tâm trí em. Em tự hỏi liệu cái chết có thể mang lại sự bình yên mà em hằng mơ ước hay không. Liệu có thể nào em sẽ tìm thấy hạnh phúc ở một thế giới khác?

Những ngày tiếp theo, ý nghĩ về cái chết càng trở nên rõ ràng hơn trong đầu Tiến. Em không thể chịu đựng thêm những trận đòn roi, những lời mắng nhiếc tàn nhẫn. Em cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong l*иg, không thể bay ra ngoài, không thể tìm thấy tự do.

Một đêm, sau một trận đòn đau đớn, Tiến quyết định rằng em không thể sống thêm một ngày nào nữa. Em lặng lẽ thu dọn vài món đồ cá nhân, rồi rời khỏi nhà trong đêm tối. Bước chân của em dẫn đến con sông ngày nào. Gió thổi lạnh buốt, nhưng em không cảm thấy sợ hãi. Em cảm thấy mình như đang tiến gần đến sự giải thoát.

Tiến đứng trên sông, nhìn xuống dòng nước chảy xiết. Em nghĩ về mẹ, về những ngày tháng yên bình khi bà còn sống. Em nghĩ về những giấc mơ hạnh phúc, về hy vọng mong manh mà em từng nuôi dưỡng. Nhưng tất cả giờ chỉ là những kỷ niệm xa vời, không thể cứu vãn.

Với một hơi thở dài, Tiến nhắm mắt lại, thả mình rơi xuống dòng nước lạnh buốt. Nước ôm lấy em, cuốn đi mọi nỗi đau và uất ức. Trong giây phút cuối cùng, em cảm thấy một sự nhẹ nhõm, một cảm giác bình yên mà em đã tìm kiếm suốt cuộc đời ngắn ngủi của mình.