Tuy nhiên, lũ bắt cóc đông hơn nhiều so với những gì nàng tưởng tượng. Chúng không ngừng đổ vào phòng, khiến Vô Song phải liên tục di chuyển, vừa chiến đấu vừa tìm cách thoát ra ngoài. Mồ hôi ướt đẫm trán, nhịp thở gấp gáp, nhưng nàng không cho phép mình dừng lại. Nàng biết rằng chỉ cần ngừng lại, tất cả sẽ kết thúc.
Sau một hồi lăn lộn và chiến đấu không ngừng nghỉ, sức lực của Vô Song bắt đầu cạn kiệt. Một tên bắt cóc lợi dụng lúc nàng mất tập trung, vung gậy đánh mạnh vào nàng. Cú đánh khiến nàng ngã nhào về phía sau, thân thể văng vào tường. Đau đớn tột cùng làm cho mọi thứ trước mắt nàng trở nên mờ mịt.
Vô Song cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể không còn nghe theo ý muốn. Nàng ngã xuống sàn, hơi thở yếu dần. Trong giây phút mờ mịt, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng chửi rủa, tiếng cười hả hê của lũ bắt cóc và cảm nhận sự bất lực đang bao trùm lấy mình. Nàng cố gắng nắm lấy ý thức cuối cùng, tự nhủ rằng phải tìm cách thoát khỏi nơi này, nhưng bóng tối dần chiếm lấy tâm trí nàng, kéo nàng vào cơn mê man không lối thoát.
...
Không biết bao lâu sau, nàng tỉnh lại, cảm nhận mình đang nằm trong lòng một nam nhân lạ. Nàng từ từ mở mắt, cảnh tượng xung quanh dần hiện rõ. Nhìn lên, nàng thấy một khuôn mặt anh tuấn, điềm đạm. Người nam nhân có mái tóc trắng mềm mại buông xõa, đôi mắt xanh biển sâu thẳm và cuốn hút, tầm 25 tuổi. Hắn mặc bộ bạch y tinh khiết, tôn lên vẻ thanh thoát và cao quý, mang theo một khí chất tao nhã nhưng lại có vẻ lạnh lùng.
Nàng bối rối:
"Tiên... Tiên sinh là... ?"
Nam nhân thấy nàng tỉnh lại thì nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất, đôi mắt hắn ánh lên một tia quan tâm:
"Tỉnh rồi à?"
Nàng nhìn quanh, nhận ra nơi này không còn là ngôi nhà hoang lúc trước nữa mà nàng đang ở trong rừng. Ánh sáng dịu nhẹ từ mặt trời chiếu qua tán lá cây, tạo nên một khung cảnh yên bình và tĩnh lặng. Những tia nắng lung linh, nhảy múa trên những chiếc lá xanh mướt, làm bừng sáng cả một vùng trời.
Tiếng chim hót líu lo đâu đó, hòa quyện cùng tiếng suối róc rách chảy qua những tảng đá rêu phong, tạo nên một bản nhạc thiên nhiên nhẹ nhàng và thư thái. Mùi hương của đất ẩm, cây cỏ và hoa dại lan tỏa trong không khí, mang đến một cảm giác dễ chịu và thư thái.
Nàng ngẩn ngơ, chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, rồi lại nhìn về phía người nam nhân. Hắn phủi áo, nhàn nhạt nói:
"Đạo tặc và những nữ hài nhi bị bắt cóc ta đã xử lý xong xuôi cả rồi. Trên người ngươi còn đau ở đâu không?"
Vô Song nhìn hắn, rồi nhớ ra mình không còn cảm thấy đau đớn nữa. Nàng kiểm tra lại cơ thể mình, nhưng không tìm thấy dấu hiệu của vết thương. Nhận ra bản thân vừa được người nam nhân cứu giúp và chữa trị. Nàng nhanh chóng quỳ rụp xuống:
"Tạ ơn tiên sinh cứu mạng!"
Nam nhân phất tay, ý vị bảo Vô Song đứng dậy. Hắn nói:
"Không cần đa lễ, ta chỉ là người qua đường, thấy đạo tặc vô pháp vô thiên, tiện tay cứu giúp. Ta thấy ngươi rất có cốt khí, tuổi còn nhỏ mà võ thuật tinh thông, lại thành thạo sử dụng ám khí như vậy. Muốn nhận ngươi làm đồ đệ, ý ngươi thế nào?"
Vô Song hơi bất ngờ, nhưng sau đó ngay lập tức nhận lời, nàng chắp tay, cúi đầu cung kính:
"Tiểu nữ nguyện bái sư, cảm tạ sư phụ thu nhận! Đệ tử xin hứa sẽ hết lòng tuân thủ và học hỏi dưới sự dạy dỗ của sư phụ."
Nam nhân liền vui vẻ:
"Tốt lắm! Ta họ Võ, tên Minh Triết. Từ nay, ta sẽ truyền dạy võ công cho ngươi, không phụ sự tin tưởng này của ngươi đâu."
Vô Song nghe vậy, lòng tràn đầy cảm kích:
"Đa tạ sư phụ!"