Thế Bất Khả Đáng

Chương 165: Loại bỏ tâm bệnh

tRANS+eDIT: Pinoneverdie

- ----------

Tiếng khóc của Hạ Diệu không phải kiểu ủy mị như đàn bà, ngay từ đầu chính là toát lên vẻ cường liệt, cực kỳ bi ai. Lúc đầu còn gắng gượng tỏ vẻ không chịu thua, sau đó lại khó có thể thừa nhận rằng tâm tình đã tan vỡ.

Chính vì vậy, mới càng làm cho Viên Tung yêu thương cậu ta nhiều hơn.

Những nỗi đau, nỗi muộn phiền tích tụ chôn giấu trong lòng Hạ Diệu những ngày qua đều bị bức ra theo tiếng khóc kia, cảm giác khó chịu càng ngày càng nghiêm trọng, càng khóc càng không thể dừng lại. Cậu ta kéo nắm tóc của Viên Tung, gặm cắn gò má của Viên Tung, từng quyền từng quyền đập vào ngực Viên Tung, kêu khóc gào thét như một thằng điên.

Viên Tung mặc kệ cậu ta mắng chửi đánh đập, để mặc cho cậu ta khóc mà không thèm dỗ dành, chỉ dùng bàn tay to lớn lau nước mắt cho cậu ta.

Tiếng nấc của Hạ Diệu cứ thế vang lên, đôi gò má bị nước mắt làm ướt nhẹp, cái gối phía dưới cũng bị dòng nước mặn chát thẩm thấu. Trong gian phòng ngủ lúc này không còn một tiếng động nào ngoài tiếng khóc của cậu ta, nhưng màu quật cường trong ánh mắt vẫn hiẹn ra như chưa từng phai nhạt.

Viên Tung thâm trầm nhìn chăm chú vào khóe mắt đang tuôn nước của Hạ Diệu, nhìn một hồi khóe mắt của bản thân cũng rưng rưng ướt đỏ.

Nước mắt của Hạ Diệu vẫn còn đang không kiềm được cứ thế lăn xuống. Viên Tung vốn là không muốn dỗ cậu ta, cứ để cậu ta thống thống khoái khoái mà khóc một lần, nhưng thật sự là nội tâm trong lòng đã không thể chống đỡ được nữa, bàn tay to chụp vào sau gáy của cậu ta, chôn đầu của cậu ta vào ổ vai của mình.

"Đừng khóc nữa, nghe lời."

Nước mắt của Hạ Diệu làm ướt cả làn da ngay cổ của Viên Tung.

Lòng của Viên Tung bị nước mắt của Hạ Diệu đánh tan rã, mỗi tiếng dỗ dành bây giờ đều mang theo ý tứ cầu khẩn, "Bảo bối à, tôi cũng không muốn khóc theo cậu đâu."

Hạ Diệu khẽ mở đôi môi mỏng, ngậm một mảng thịt ngay cổ của Viên Tung, nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy, tựa như đang hút máu của hắn.

Sau khi cả hai trãi qua nỗi dằn vặt cùng nhau, Hạ Diệu đem mi mắt đẫm ướt vén lên, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Viên Tung.

"Tôi như vầy có phải trông rất giống đàn bà không?"

Viên Tung nói: "Phải, rất đáng thương."

Hạ Diệu cảm giác mình không phải là chảy nước mắt mà là chảy sức lực, bây giờ mí mắt nặng trĩu không nhấc lên nổi, rất nhanh mà đi vào giấc ngủ.

Không biết đã ngủ bao lâu, cảm giác thân thể còn chưa kịp ổn định, đã bị một người lay tỉnh.

Hạ Diệu híp mắt hướng về Viên Tung, hỏi, "Mấy giờ rồi?"

"Bốn giờ."

Hạ Diệu cáu kỉnh xoa xoa mắt, "Sớm như vậy lay tôi dậy làm gì?""Mang cậu đi ra ngoài chơi."

Hạ Diệu một lần nữa ghim đầu vào ổ chăn, "Đừng lộn xộn."

Kết quả, Viên Tung không có chút nào là đùa giỡn, không nói nhiều mà mặc cho quần áo Hạ Diệu, sau đó kéo cậu ta đến nhà vệ sinh, dùng sức đánh răng rửa mặt cho cậu ta.

Sửa soạn xong, Viên Tung đem Hạ Diệu kéo lên xe moto.

Tiếng xe phân khối lớn nổ vang trời nhưng Hạ Diệu vẫn như đang ở trong mộng, ôm lấy Viên Tung mà ngủ không biết bao lâu, chờ lúc tỉnh lại đã là rạng sáng, mí mắt cạy ra một cái khe nhỏ, ánh mặt trời nhẹ nhàng ở một nơi đồng ruộng bao la ập vào.

Hạ Diệu mè nheo duỗi người ra, xém chút nữa là từ xe moto ngã xuống, lúc này mới phản ứng kịp mà ôm vịn Viên Tung, mắt mở to nhìn phong cảnh xung quanh.

"Anh... Anh làm cái gì vậy?"

Viên Tung trầm ổn giọng nói trả lời: "Mang cậu đi ra giải sầu một chút."

"Anh có phải điên rồi hay không? Công ty của anh ngày hôm qua vừa mở tiệc mừng quảng bá công ty, ngày hôm nay chính thức đưa vào hoạt động, anh thân là tổng đốc lại đi ra ngoài thong dong hưởng ngoạn."

"Tôi mặc kệ ngày hôm qua hay là hôm nay, điều quan trọng nhất vẫn là phải làm cho Hạ Tiểu Yêu của tôi cảm thấy thoải mái trong lòng."

Hạ Diệu lục điện thoại di động trong túi của mình, tìm nửa ngày cũng không tìm được, lại vươn tay ra lục tìm điện thoại của Viên Tung, kết quả cũng không thấy đâu.

"Đừng tìm nữa", Viên Tung nói, "Tôi để toàn bộ ở nhà."

Hạ Diệu dùng sức ở trên lưng Viên Tung đấm hai quyền, "Anh thật sự điên rồi, ngộ nhỡ có chuyện gấp thì sao?"

"Hiện tại cậu mới là chuyện gấp nhất của tôi."

"Nhưng tôi cũng phải đi làm, ít nhất phải cho tôi xin nghỉ phép chứ!" Hạ Diệu nói.

Viên Tung bỏ ngoài tai, lái xe càng lúc càng nhanh.

Hạ Diệu ban đầu vẫn còn hùng hùng hổ hổ, nói Viên Tung như một thằng điên, đầu óc có vấn đề; sau đó lại bị những cơn gió mát chặn cái miệng lại, bắt đầu hưởng thụ sự yên lặng trên đoạn đường dài ; lúc này triệt để không kiểm soát được, la hét sảng khoái.

Hiện tại đã đến cuối tháng chín, phong cảnh trên đường giống hệt như lần đi ra ngoại ô năm ngoái lúc hai người mới quen biết nhau.

Nửa đường dừng chân, Hạ Diệu hỏi Viên Tung: "Nếu như tôi lại kêu anh biến ra đồ ăn, anh có thể biến nữa không?"

"Cậu nói đi, cậu muốn ăn cái gì."

"Chờ một chút." Hạ Diệu đi lục soát quần áo của Viên Tung.

Viên Tung phối hợp với cậu ta, cầm quần áo xốc lên, ống tay áo, ống chân quần tất cả vén lên, mặc cho Hạ Diệu kiểm tra. Hạ Diệu kiểm tra xong, xác định không có giấu đồ, trực tiếp chọn một món cực khó.

"Nhục giáp mô." (*)

(*) nhục giáp mô = bánh mì kẹp thịt.

Vốn chính là nói chơi cho vui, kết quả Viên Tung quả nhiên lại vung tay hai cái trước mặt cậu ta, nói: "Lục túi quần của cậu đi."

Hạ Diệu sờ một cái, thực sự lấy ra hai phần bánh mì kẹp thịt, lại còn đang nóng hổi.

"Anh sao có thể?"

Hạ Diệu không nghĩ tới một năm trôi qua, bản lĩnh của Viên Tung lại lợi hại hơn rất nhiều.

Kỳ thực Viên Tung đã sớm làm xong món này, đặt ở trong ngăn giữ ấm của cà-men, lúc dừng xe lại nghỉ ngơi liền len lét lấy ra, chờ lúc Hạ Diệu lục soát người của mình, Viên Tung cấp tốc nhét vào túi quần của cậu ta.

Không phải là do bản lĩnh hơn xưa, mà chính là do tình cảm đã sâu đậm hơn rất nhiều.

Hạ Diệu cắn một cái, hai mắt trợn tròn.

"Đây là do anh làm?"

"Còn phải hỏi sao?", Viên Tung nói, "Sáng sớm bốn giờ tôi có thể đi mua ở đâu?"

Hạ Diệu vẫn còn rất kinh ngạc mà nhìn Viên Tung, "Sao lớp bánh mỳ này lại giòn như vậy?"

Vì sao giòn như vậy? Nếu như cậu là một đầu bếp, có người suốt ngày cứ lãi nhãi bên tai cậu rằng Vương Trì Thủy từng mua cho cậu một loại bánh mỳ kẹp thịt giòn lắm ngon lắm, cậu sẽ không vì điều đó mà rèn luyện tay nghề để làm thật tuyệt hảo món này à?

Lúc Hạ Diệu đang ăn, Viên Tung cũng đem hộp đựng đồ ăn mở ra, tự cầm lấy một phần bánh mì kẹp thịt còn dư lại mà ăn.

Hạ Diệu cố ý lục lục trong hộp đựng thức ăn, phát hiện chỉ có món bánh mì kẹp thịt, Viên Tung không hề đem theo món nào khác nữa.

Hạ Diệu một lần nữa bị khả năng suy đoán tâm tình của Viên Tung thuyết phục, nhịn không được hỏi: "Anh làm sao biết tôi sẽ kêu anh biến ra món bánh mì kẹp thịt?"

Viên Tung không nhìn trực diện vào cậu ta để trả lời, mà đem nỗi buồn phiền trong lòng ra nói.

"Trước đây tôi rất muốn gϊếŧ chết lão bà bán bánh mì kẹp thịt."

Hạ Diệu sửng sốt, "Vì sao chứ?"

"Bà ta chết đi sẽ không có người bán bánh mì kẹp thịt nữa, không bán nữa cậu cũng sẽ không có dịp mà ăn được, sẽ không vì cảm thấy quá ngon mà suốt ngày lầu bầu bên tai tôi rằng không có người làm cho cậu ăn."

"Hắc hắc..."

...

Hai người họ lại một lần nữa đi tới bờ sông Hoàng Hà, vẫn ngồi bên nhau vào lúc hoàng hôn, ánh nắng chiều nhẹ soi rọi vào những con sóng gợn trên mặt sông, cuồn cuộn phản chiếu những tia sáng vàng dịu. Vào lúc này có thể đem vết bẩn trong lòng theo con sóng của nước sông Hoàng Hà cuốn trôi đi.

Viên Tung đột nhiên mở miệng nói, "Chỗ này là nơi..."

"Sao?" Hạ Diệu chờ hắn nói.

Viên Tung giọng nói trầm trọng: "...là nơi cậu cướp nụ hôn đầu của tôi."

Hạ Diệu cười khúc khích, bước đến leo lên vai Viên Tung.

Hạ Diệu ngồi lên vai Viên Tung, còn Viên Tung đem hai cái đùi của Hạ Diệu cố định trước ngực, hai người cùng nhau ngắm nhìn chiều hoàng hôn buông đã dần phai.

"Năm ngoái vào lúc này, chúng ta nói về chuyện gì nhỉ?" Hạ Diệu hỏi.

Viên Tung hút một điếu thuốc, vừa hút vừa nói: "Nói về chuyện quá khứ của cả hai."

"Đúng đúng." Hạ Diệu dùng dương v*t mềm cạ cạ vào cổ của Viên Tung, vừa cạ vừa hỏi: " Thế lần này hai chúng ta nói về cái gì?"

"Nói về lúc cậu học trung học đi." Viên Tung nói.

Hạ Diệu thu hai mắt lại, "Trung học? Lúc học trung học có chuyện gì để nói?"

"Chuyện cậu và Tuyên Đại Vũ." Viên Tung chính thức tính sổ.

Hạ Diệu thần sắc đọng lại, "Chuyện của bọn tôi? Bọn tôi có chuyện gì đâu."

"Không có gì mà lại đem vào phim ảnh sao?"

"Ặc..gì chứ?"

Hạ Diệu vẫn còn đang suy nghĩ, đã bị Viên Tung dùng tay siết lấy cái eo, kéo cậu ta vào l*иg ngực, bắt đầu nhéo cái hông như đang cưa gỗ.

Hạ Diệu vừa cười vừa cầu xin tha thứ, đôi vợ chồng son ngồi mấp mô trên bãi cát vàng, mọi ưu buồn cứ thế ẩn lui.

Sau đó Viên Tung lại chở Hạ Diệu đi đến một chỗ xa hơn, lúc quay về đã là ngày thứ ba kể từ lúc họ bỏ đi, mặc dù trời không mưa, hai người vẫn ghé vào cái nhà nghỉ kia.

Căn phòng lúc trước hai người họ ngủ chung đã được người khác thuê, Viên Tung ra giá gấp năm lần để đuổi người khách đó đi ra ngoài, lôi Hạ Diệu đi vào trong, hồi ức tuyệt đẹp ngày xưa bỗng ùa về.

Một lần nữa, hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau, Viên Tung lại không nhẫn nại như năm ngoái, nhưng Hạ Diệu lại giữ vững nguyên tắc, "Không được, tôi là đang nhớ lại những ký ức lúc trước, sao có thể dùng nɧu͙© ɖu͙© để phá hỏng loại cảnh tượng ngây ngô tuyệt đẹp lúc đó được? Anh hẳn là nên đi vào nhà vệ sinh tự an ủi đi, nhanh lên, để cho tôi hảo hảo mà nhớ lại xem đã từng phải chịu nhục vì anh thế nào."

Nói xong lại cố tình dùng cặp mông trơn bóng cạ xát vào "tiểu phúc" của Viên Tung.

"Nhanh đi đi mà!"

Viên Tung nhe răng, "Hạ tiểu yêu, cậu là quá thể rồi đấy!"

Hạ Diệu cầu khẩn, "Trở về nhà rồi hãy nói nha. Dù sao anh cũng đã nhịn nhiều ngày như vậy, nhịn thêm ngày hôm nay cũng không mất gì. Anh nếu như tối nay nhịn không được, hai chúng ta rất có thể ngày mai sẽ không thể khởi hành sớm mà về nhà."

Viên Tung lấy tay vỗ vào gáy của Hạ Diệu, "Cậu nói rồi đấy! Về nhà rồi thì không được cự tuyệt tôi nữa."

Hạ Diệu gật đầu.

Viên Tung đem thân thể hùng tráng lẫm liệt đi vào nhà vệ sinh. [ làm gì ấy nhỉ =))))) ]

Hạ Diệu trốn ở trong chăn lén cười nhẹ, những thứ không thoải mái trong lòng đều bị quét sạch.

HẾT CHƯƠNG!