Trans+Edit: Pinoneverdie
- --
Sáng sớm thứ sáu, bầu trời u u ám ám.
Hạ Diệu ngày hôm qua làm nhiệm vụ có chút bị cảm nắng, ói mửa tiêu chảy, liền xin nghỉ một ngày.Được Viên Tung chăm sóc tận tình, ăn xong, uống thuốc liền ngủ thϊếp đi. Cảm giác khó chịu kéo dài đến rạng sáng, cứ như vậy mà ngủ rất sâu không có dấu hiệu tỉnh lại.
Viên Tung dùng bông y tế thấm nước khử trùng chấm vào khóe mắt của Hạ Diệu. Cậu ta đang ngủ say, khóe mắt đột nhiên một trận nhột ngứa, nhịn không được lấy tay đi gạt đi.
"Đừng nhúc nhích!" Viên Tung dùng lực đè tay của Hạ Diệu xuống.Cậu ta thấy khó chịu, hừ một tiếng: "Anh làm cái gì vậy chứ?"
"Bôi thuốc ngay khóe mắt cho cậu, tôi thấy khoảng hai ngày nữa là có thể lành hẳn rồi." Viên Tung nói.
"Anh không thể để lát nữa rồi làm sao?" dáng vẻ muốn trở người.
Viên Tung đem nửa thân người đè lên người Hạ Diệu, cưỡng chế không cho cậu ta nhúc nhích, một tay giữ chặt hai gò má, một tay nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ ngay khóe mắt.
"Tôi một lát nữa là đi làm, đến lúc đó ai quản cậu?"
Vừa nghe Viên Tung nói phải đi làm, con mắt ngái ngủ của Hạ Diệu liền nửa nhắm nửa mở, từ trong khe mắt hẹp nhìn ra chứng kiến vẻ mặt ôn nhu khác thường của Viên Tung.
"Anh đoán xem tôi thấy được gì từ trong đôi mắt của anh?" Hạ Diệu vừa ngáp vừa hỏi.
Viên Tung lúc thoa xong lại liền lấy tăm bông tiếp tục nhẹ nhàng chấm chấm tản tản để cho thuốc nhanh thấm.
"Thấy cái gì?"
Hạ Diệu lười biếng cười cười, tay kéo cằm Viên Tung xuống, sâu kín nói: "Thấy anh rất hấp dẫn."
Viên Tung hất nhẹ tay của Hạ Diệu ra, dùng sức đè cậu ta một chút, mang theo một lời cảnh cáo ôn nhu.
"Đừng có mà câu dẫn tôi! Tôi một hồi có lớp dạy!."
Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng, "Viên Tung anh đúng là không biết xấu hổ! Anh nói xem, tôi câu dẫn anh khi nào? Tôi chẳng phải là nói lời thật lòng sao? Hả? Tôi làm gì anh chứ?"Một bên giả ngơ giả ngáo ép hỏi Viên Tung, một bên lại mò vào bên trong cái quần của hắn.
"Không được nháo!" Viên Tung thái độ thực sự cường ngạnh, "Một hồi tôi thật sự có lớp dạy, đừng làm chậm trễ chính sự của tôi!"
Hạ Diệu nói: "Tôi cũng muốn tới lớp nghe anh giảng bài."
"Cậu vất vả mới xin nghỉ được một ngày, ngủ thêm một lát đi, buổi trưa tôi sẽ quay lại." Viên Tung nói xong vỗ vỗ đầu của Hạ Diệu, đắp kín chắn cho cậu ta, sau đó bản thân đi thay quần áo.
Hạ Diệu đảo tròng mắt, quét nhìn thấy kiểu ăn mặc của Viên Tung màu sắc trắng đen xen kẽ hài hòa, áo sơ mi body ôm sát người, đem cả khuôn mặt chèn ép thành anh tuấn tiêu sái, dáng hình cơ thể cường tráng, nhịn không được ho nhẹ hai tiếng."Ôi chao... Viên Tổng hôm nay ăn mặc soái quá!"
Viên Tung nhìn qua thấy dáng vẻ yêu kiều của Hạ Diệu, yết hầu nhịn không được cuồn cuộn lên xuống hai cái. Tận lực khắc chế da^ʍ niệm đã dồn nén từ tối hôm qua tới giờ, giữa du͙© vọиɠ và nguyên tắc khó lòng chu toàn, cố gắng duy trì biểu tình bình ổn.
Hạ Diệu đột nhiên đem cái chăn mỏng mà Viên Tung vừa mới đắp cho mình đạp ra, trên người chỉ còn mỗi cái qυầи ɭóŧ lọt khe mà nằm trên giường lăn qua trái, lộn qua phải.
Trãi qua mấy ngày thực nghiệm, Hạ Diệu phát hiện loại qυầи ɭóŧ này quả thực mặc rất thoải mái, lại thoáng khí, đặc biệt thích hợp mặc vào mùa hè.Từ ánh mắt của Viên Tung quét qua một góc lớn, hai cái mông trơn bóng của Hạ Diệu đang đung đưa trước mắt của hắn, so với không mặc qυầи ɭóŧ thì chẳng khác biệt gì.
Ngón tay đang buộc dây lưng quần của Viên Tung đang đấu tranh quyết liệt, lúc thì cực kì muốn tháo ra mà nhào tới chỗ Hạ Diệu, đang tháo giữa chừng thì buộc bản thân phải thắt lại, mu bàn tay gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Sau đó, một trận âm thanh hỗn tạp vang lên, tiếng gót chân dậm vào sàn nhà hung bạo tiến về cái giường ngủ. Cái giường bị chấn động kịch liệt, Viên tổng huấn luyện viên vừa mới chính thức từ bỏ nguyên tắc đã tuân thủ hơn mười năm qua.
"Anh không phải nói hôm nay có lớp dạy sao?" Hạ Diệu cố ý hỏi.
Viên Tung ở bên má của Hạ Diệu in lên đó hàng loạt nụ hôn, "Tôi nghĩ rằng tôi nên dạy dỗ cậu trước, để cậu đi vào khuôn khổ".
...
Lúc Viên Tung đến công ty, lớp học của hắn đã trôi qua được hơn nửa thời gian, vốn tưởng rằng lớp học sẽ lộn xộn nháo nhào, các học viên sẽ tụm ba tụm bảy nói chuyện vui đùa. Rốt cuộc mọi chuyện nằm ngoài dự liệu của hắn, lớp học rất trật tự vì đã có người thay hắn "đứng lớp".
Điền Nghiêm Kỳ dựa theo những yêu cầu thường ngày buộc phải thực hiện trên sân huấn luyện của Viên Tung mà thuyết giảng. Ở đây không chỉ có những học viên mới, những học viên cùng khóa với Điền Nghiêm Kỳ mà còn có cả những người hơn khóa của hắn. Sáu mươi người không một người vắng mặt, tất cả đều đang ngẩng đầu vểnh tai lên chăm chú, tập trung nín thở mà nghe giảng, không hề tỏ vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ hay không phối hợp, bầu không khí nghiêm túc so với lúc Viên Tung đứng lớp là không có chênh lệch.
Mà Điền Nghiêm Kỳ cũng không hề lo sợ hay lúng túng, từng lời nói ra đều rất lưu loát ngắn gọn dễ hiểu, trình độ giảng bài không hề thua kém Viên Tung một chút nào.
Nói thật ra, nội dung bài giảng của lớp học này trước đây Viên Tung chưa từng truyền thụ cho Điền Nghiêm Kỳ, thậm chí ngay cả nói sơ qua cũng chưa từng đề cập, càng đừng nói đến việc làm sao hắn có thể đem ra mà giảng bài. Về phần Điền Nghiêm Kỳ làm sao lén tìm hiểu được nội dung tâm huyết hơn bao nhiêu năm nay, Viên Tung thực sự không tài nào biết được.
Thấy Viên Tung đến, Điền Nghiêm Kỳ chạy chậm đến chỗ hắn ta, lập tức đứng thẳng người, kính chào theo nghi thức quân đội.
"Viên Tổng, tôi đã dựa theo yêu cầu của anh, đem phần đầu của nội dung hôm nay giảng giải xong, phần sau xin mời anh tiếp tục." Một câu nói, đem chuyện Viên Tung đến trễ che giấu đi.Viên Tung hất cằm lên, "Cậu cứ tiếp tục."
"Phần sau chuẩn bị không đầy đủ." Điền Nghiêm Kỳ nói.
Viên Tung nói: "Vậy cậu cứ đem hết những gì đã chuẩn bị được mà giảng."
"Vâng!"
Sự thực chứng minh, Điền Nghiêm Kỳ chỉ nói lời khiêm tốn ở trước mặt Viên Tung, còn lúc ánh mắt chuyển tới toàn bộ các học viên liền hiện lên sự tự tin tràn đầy, không thể cản lại cảm giác ưu việt phát ra từ cậu ta. Lớp học rất nghiêm túc nhưng sự nghiêm túc này lại không làm mất đi tính linh hoạt, hầu như chính là thay Viên Tung truyền lời.
Viên Tung từ đầu đến cuối khoác tay lại đứng ở một bên, ánh mắt thẳng tắp nhìn Điền Nghiêm Kỳ, tâm tình bất minh.
...
Tan học, Viên Tung trực tiếp trở về nhà.
Điền Nghiêm Kỳ mới vừa ra cửa lớn của công ty, muốn đi tới cửa hàng kim khí đối diện để mua vài món linh kiện, kết quả vừa quét mắt liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc. Ngày hôm nay rất đặc biệt, Báo Đen không bám đuôi theo dõi Hạ Diệu, mà là liên tục ẩn mình xung quanh công ty, như một con thú săn mồi.
"Tìm một chỗ ngồi tâm sự nào." Báo Đen nói.
Điền Nghiêm Kỳ đứng lại, "Tìm ta?"
Báo Đen gật đầu, "Chính là cậu."
Điền Nghiêm Kỳ không một tia sợ hãi, trực tiếp leo lên xe Báo Đen.
Báo Đen trêu chọc hắn, "Khá lắm, can đảm không vừa, thực sự dám bước lên xe?"
"Có cái gì không dám?" Điền Nghiêm Kỳ ánh mắt nhấp nháy, "Luận về bắt cóc, một mình ngươi không đánh thắng được ta, luận về nhan sắc ngươi trông cũng kém hơn ta, ta có cái gì phải kiêng kỵ?"
Báo Đen thật tò mò, "Cậu làm sao biết tôi trông không đẹp hơn cậu?"
"Ngươi không phải là thích cảnh sát Hạ sao?" Điền Nghiêm Kỳ nói.
Báo Đen liếʍ môi một cái, "Tôi thì thích người thông minh như cậu đấy, đi, dẫn cậu đi tới cung điện của tôi."
Báo Đen đem công ty bảo vệ Hắc Báo hình dung thành cung điện của hắn một chút cũng không khoa trương, tòa nhà trụ sở chính của công ty bất kể là kiến trúc bên ngoài hay nội thất trang trí bên trong đều so với công ty Viên Tung nguy nga tráng lệ gấp mấy lần, hiện lên bản chất phô trương khuyếch đại.
Điền Nghiêm Kỳ dạo vòng quanh quan sát, khí cụ luyện tập được bố trí rất nhiều, nhưng lại nhìn không thấy một người nào ở đây huấn luyện.Đúng như những lời đồn đãi, công ty bảo vệ Hắc Báo kiếm tiền đều là tiền bất chính, không biết đã lừa gạt bao nhiêu tiền học phí của học viên mà trong thời gian ngắn đã có thể đem khôi phục trùng tu lại toàn bộ công ty như vậy.
"Thế nào?" Báo Đen hỏi Điền Nghiêm Kỳ.
Điền Nghiêm Kỳ nhàn nhạt nói rằng: "Có kỳ danh mà vô kỳ thực." (hữu danh vô thực)
Báo Đen bỗng thấy buồn cười, "Tôi là một người làm ăn, không phải loại giáo sư nhân cách cao thượng, tôi phải dùng mọi cách để sản nghiệp của tôi càng phát triển. Kiểu quan trọng cái loại danh tiếng hời hợt của Viên Tung thì nghèo suốt đời.""Nói với ta điều này làm gì?" Điền Nghiêm Kỳ hỏi.
Báo Đen đưa tay khoác lên vai Điền Nghiêm Kỳ, "Cậu đoán thử xem?"
"Muốn ta hợp tác với ngươi?"
Báo Đen híp mắt quan sát, "Hợp tác?"
Điền Nghiêm Kỳ thẳng thắn nói: "Chẳng phải là ngươi muốn ta hợp tác với ngươi gây chia rẻ cảnh sát Hạ và Viên Tung, để giúp ngươi thỏa mãn ý muốn sao?"
Báo Đen cười ha ha, "Cậu là xem phim quá nhiều rồi đấy!"
Điền Nghiêm Kỳ không nói gì.
"Chẳng phải du͙© vọиɠ của cậu với Viên Tung cũng lớn lắm hay sao?" Báo Đen giễu giễu nói.
"Ta không có khả năng dùng thủ đoạn hèn mạc để tranh giành tình yêu, đối với người ta yêu đó là một loại khinh nhờn."
Báo Đen không nhịn được liền trêu chọc Điền Nghiêm Kỳ "Không phải chứ... Cậu có thể nói chuyện cho bình thường được không? Rõ ràng là một đại nam hán từ Đông Bắc, miệng lại nói ra những chuyện ngôn tình như vậy!"
Điền Nghiêm Kỳ như trước, mặt không đổi sắc.
"Chỉ có điều, tôi nói cái này nếu cậu đồng ý tôi sẽ giúp cậu hấp dẫn được Viên Tung." Báo Đen nói.
Điền Nghiêm Kỳ ném ánh mắt vào hắn, "Là chuyện gì?"
"Cậu đi theo tôi." Báo Đen nói.
Điền Nghiêm Kỳ không rõ, "Đi theo ngươi thì làm sao hấp dẫn được Viên Tung?"
Báo Đen đưa cho Điền Nghiêm Kỳ một điếu thuốc, dùng giọng điệu anh em thân thiết mà nói chuyện, "Cậu biết Viên Tung vì sao thích Hạ Diệu mà không thích cậu không?"
"Bởi vì ta không đủ tư cách." Điền Nghiêm Kỳ đốt điếu thuốc.
Báo Đen lại hỏi: "Cậu nói cậu không đủ tư cách?"
Điền Nghiêm Kỳ chần chờ chỉ chốc lát, nói: "Là do bản chất của tôi không phù hợp với anh ấy"
"Cậu có thể dẹp cái kiểu ngôn tình ủy mị đó có được hay không?" Báo Đen ngôn từ sắc bén, "Tôi nói cho cậu biết bởi vì sao, bởi vì cậu thiếu phong cách, không đủ tuyệt diệu, không đủ hấp dẫn."
Điền Nghiêm Kỳ hút thuốc, không nói lời nào.
Báo Đen cười cười, "Cậu ở bên cạnh hắn ta cứ suốt ngày sợ hắn ta sẽ không trọng dụng cậu, dù cậu có tu luyện thành tinh, mọi thứ toàn tài, hắn ta cũng chẳng thèm để mắt tới cậu. Nam nhân thích là thích một chút cợt nhã, một chút lẳиɠ ɭơ, cậu không lẽ điều này cũng không biết?"
Oán khí trong ánh mắt Điền Nghiêm Kỳ đang chôn dấu rất sâu.
"Cậu đừng tỏ ra điệu bộ thanh cao với tôi." Báo Đen còn nói, "Bản thân cậu vì sao thích Viên Tung chẳng lẽ cậu lại không biết? Đừng có nói là vì hắn khí phách, hắn đàn ông, cậu cũng bởi vì một cây đại dương v*t mà thôi!"
Điền Nghiêm Kỳ rốt cục ngượng quá hóa giận, ánh mắt bén nhọn hướng vào Báo Đen.
Báo Đen hanh cười một tiếng, "Nhìn tôi cũng vô dụng thôi, vẻ mặt của cậu bây giờ là đang viết lên trên đó sáu chữ 'tôi muốn được Viên Tung thao!"
"Đúng vậy thì sao?" Điền Nghiêm Kỳ hỏi lại.
Báo Đen nói liên tục, "Cho nên tôi mới nói, điều cậu nên làm không phải là đem bản thân trở nên ưu tú hơn, mà là phải làm như thế nào để thay hình đổi dạng. Cậu đứng đó nhìn Viên Tung thao người đàn ông của hắn thì càng ngày càng tủi nhục mà thôi, chỉ khi cậu đi theo tôi, cậu mới có thể nên thật phong cách."
Điền Nghiêm Kỳ liếc hắn, "Đi theo ngươi phẩu thuật thẩm mỹ sao?"
Báo Đen nói: "Không đến mức phải phẩu thuật thẩm mỹ, nhưng điệu đàng đỏm dáng một chút thì lại rất cần thiết. Nói thật, gương mặt tuấn lãng này của cậu nhìn vào chẳng có chút cảm giác quyến rũ gì cả."
Điền Nghiêm Kỳ dập tàn thuốc, "Không nói chuyện nghiêm chỉnh thì ta đi."
"Thật sự không suy nghĩ lại một chút à? Tôi là rất nghiêm túc." Báo Đen nói.
Điền Nghiêm Kỳ ngữ khí kiên định, "Đừng làm trò."Nói xong quay lưng bỏ đi
Báo Đen nhìn hắn với thái độ thích thú, "Chúc cậu sớm ngày được thao!"
...
HẾT CHƯƠNG!