Trans+Edit: Pinoneverdie
- -----
"Sao lại phô trương như vậy chứ?" Báo Đen giễu giễu nói.
"Lão tử ta tới đây là đập phá chỗ của nhà ngươi!"
Hạ Diệu chẳng hề kiêng nể mà ở trong phòng làm việc của Báo Đen một trận lục soát, đem toàn bộ những món vũ khí của hắn, toàn bộ vật tư, tất cả ném xuống đất đập bể. Những bộ hồ sơ quan trọng của công ty thì đều bị xé nát vụn.
Báo Đen thờ ơ chẳng thèm để tâm, trái lại còn dùng ánh mắt nồng cháy nhìn chăm chú vào dáng vẻ hiên ngang, tư thế oai hùng của Hạ Diệu.
"Thể lực của cậu tốt như vậy, nhất định làm cho người đàn ông của cậu cảm thấy rất thoái mái nhỉ?"
"Đây không phải là chuyện mà ngươi nên quan tâm!"
Nói xong, Hạ Diệu dùng gậy sắt trong tay hung hăng hướng về Báo Đen vung một cú, Báo Đen linh hoạt né tránh, gậy sắt nện lên giường gỗ, bể nát một mảng lớn.
Báo Đen từ trên giường xoay người đứng dậy, hai chân vững vàng đạp trên mặt đất, cánh tay cố sức vung ra một vòng, đem nửa người của Hạ Diệu siết vào trong lòng.
"Cậu muốn đi phẩu thuật thẩm mỹ không?" Báo Đen nhìn chằm chằm vào vết sẹo nơi khóe mắt của Hạ Diệu, nói, "Giới thiệu cho cậu một trung tâm phẩu thuật bên Hàn Quốc, những người nổi tiếng đều tới đây để làm đẹp."
Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng, các đầu ngón tay đâm vào ngực của Báo Đen.
"Bớt che giấu thái độ đi, bên ngoài đập phá tán loạn như vậy, ta cũng không tin ngươi có thể an an ổn ổn mà đứng ở đây cùng ta nói mấy chuyện nhảm nhí dư hơi này."
Báo Đen đột nhiên bị Hạ Diệu ngắt nhéo vào ngực, tâm tình trở nên kích động. Lại thêm vào đó là đôi mắt hí tuyệt đẹp cùng với khóe miệng nhỏ nhắn của cậu ta liên tục mắng chửi, khiến Báo Đen đột nhiên đổi tâm tính.
"Tôi quả thực là có chút che giấu thái độ, nhưng tôi nghĩ bỏ mấy nghìn vạn thiệt hại của công ty ra mua được cậu mà 'bắn pháo' vào người cậu một phát cũng đáng. Cậu nói xem, hay là bây giờ chúng ta đóng cửa lại làm một trận oanh oanh liệt liệt, hợp với phía ngoài đang chiến đấu tinh phong huyết vũ, tư vị này quả thực rất thoải mái à!"
Hạ Diệu trong nháy mắt đen mặt lại, dùng gậy sắt quất vào đũng quần của Báo Đen.
Báo Đen kỳ thực chỉ là muốn chọc ghẹo Hạ Diệu một chút, trước đây không cảm thấy hứng thú với cậu ta, nhưng từ lúc Hạ Diệu thay Viên Như ra mặt, Báo Đen đối với cậu ta nảy sinh sự thích thú mãnh liệt.
Hạ Diệu nhìn thấu tâm tư của Báo Đen, tạm thời ngừng tay mà ném qua một ánh mắt sắc lạnh.
"Đừng tốn tiền uổng phí, một 'phát pháo' của ngươi không đáng giá mấy nghìn vạn đâu."
Báo Đen hứng thú nhìn Hạ Diệu, "Làm sao cậu biết?"
"Bởi vì 'thằng nhỏ' của ngươi bé tí, không có sức chiến đấu."Báo Đen cười ha ha, "Cậu làm sao nhìn ra được?"
"Từ ngũ quan trên mặt của ngươi mà nhìn ra được." Hạ Diệu thẳng thắn mà nói.
Báo Đen lại cười, "Cậu là đang gián tiếp chê bai Ngô Ngạn Tổ đấy à?"
Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện.
"Cậu sớm muộn gì cũng sẽ thu hồi lại câu nói này." Báo Đen giọng nói chắc chắc.
Hạ Diệu không rảnh rỗi cùng hắn đùa giỡn, "Ngày đó ngươi bắt cóc Viên Như, chẳng phải bây giờ nên có lời giải thích?"
Báo Đen thở dài, "Hạ công tử, cậu nói xem, cậu là một chàng trai tốt vô cùng, dính vào chuyện của lão họ Viên đó làm gì chứ? Hôm nay tôi cam tâm tình nguyện cho cậu đánh, cùng chỉ là vì để trong lòng cậu thấy thoải mái. Về việc giải thích, cậu đừng phí tâm, cậu có đòi tôi cũng không đưa!"
"Thật không?"
Hạ Diệu vừa nói xong, ngoài cửa liền truyền đến một trận vang dội kịch liệt, sau đó có sáu gã hán tráng bị áp giải vào bên trong. Sáu người này chính là ngày đó có ý đồ xâm phạm Viên Như, lúc này tất cả đều bị trói gô.
"Ngươi nói xem, nếu như ta đem sáu người này treo ở bên ngoài cửa sổ, cho bọn họ một trận tắm nắng thì thấy thế nào?" Hạ Diệu nói.
Báo Đen sắc mặt thay đổi, việc đến đây đập phá hắn cũng sẽ không tính toán, công ty bảo vệ Hắc Báo thứ không thiếu chính là tiền. Thế nhưng chuyện làm nhục nhân viên như thế này chính là vượt ra khỏi phạm vi cho phép của hắn. Nói cho cùng, mọi người đều biết rõ tính cách của Báo Đen, ưu điểm lớn nhất của hắn chính là luôn che chở cho thủ hạ.
"Hạ công tử, làm như vậy có chút không thích hợp."
"Có cái gì không thích hợp?" Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng, "Vừa lúc công ty của các ngươi đang xào xáo ồn ào, thôi thì để cho nhân viên của công ty khác cùng người đi đường qua lại có dịp chiêm ngưỡng một chút phong cách của nhân viên công ty các ngươi."
Nói xong, chợt vỗ tay một cái.
"Kéo điều phúc xuống!" (*)
(*) điều phúc:
Sau đó, dùng ánh mắt âm hiểm soi mói Báo Đen, trực tiếp đem quần áo sáu tên hán tráng này lột sạch, trần như nhộng mà trói chặt, treo ở ngoài cửa sổ, xếp thành một hàng dọc từ lầu sáu trãi dài xuống lầu một, mỗi tên một lầu, dưới chân mỗi người đều gắn một bức điều phúc ghi rõ."Cưỡиɠ ɖâʍ phụ nữ —— hãy nhìn vào bộ mặt thật của sáu người đàn ông này."
Loại sự tình này nói riêng một chút thì là rất 'kí©ɧ ŧɧí©ɧ', thế nhưng trong ánh mắt của công chúng sự tôn nghiêm của một nam nhân trong nháy mắt đã mất sạch.
Một hai giờ trưa chính là đỉnh điểm của nóng bức, nhưng cảnh tượng sáu nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ treo trước cửa sổ so với nhiệt lượng của mặt trời càng nóng rực hơn, ánh mắt của mọi người chính là càng nhìn càng hừng hực.
"Lõa thể" trên không đến hơn hai tiếng đồng hồ, chuyện như vậy xảy ta nhưng quả nhiên không có một xe cảnh sát nào chạy tới.
Sau đó đứng ở cửa sổ, nhìn Hạ Diệu lái xe nghênh ngang bỏ đi, khóe miệng của Báo Đen nở ra một nụ cười lạnh nhạt.
Hạ tiểu yêu, cậu thật tuyệt diệu!
...
Sau đó vài ngày, Hạ Diệu lại một lần nữa bước vào thời kì bị người khác bám đuôi, theo đuôi xe của cậu ta không ai khác chính là Báo Đen. Báo Đen so với Viên Tung còn rảnh rỗi hơn, Hạ Diệu xuất hiện chỗ nào, xe của Báo Đen sẽ luôn dừng ở kế bên.
Bởi vậy, Hạ Diệu cũng không dám tùy tiện đi tới chỗ của Viên Tung. Bởi vì Viên Tung nếu một ngày phát hiện Báo Đen xuất hiện trước mặt Hạ Diệu, sẽ bắt đầu nghi ngờ mà truy xét, khả năng chuyện của Viên Như sẽ bị bại lộ. Công ty Viên Tung sắp tới tổ chức chương trình "Một ngày trãi nghiệm trong doanh trại" rất hừng hực khí thế, tin tức được tung ra tràn lan trên mạng, Hạ Diệu không muốn để cho Viên Tung bị bất cứ điều gì làm ảnh hưởng.
Tối hôm đó, lúc tan ca, Hạ Diệu cố ý về nhà trước, chờ Báo Đen lái xe bỏ đi mới lái xe đi tìm Viên Tung.
Kết quả đến cửa công ty, Hạ Diệu vừa xuống xe, một tiếng phanh vang lên bên tai.
Hạ Diệu tức giận, "Sao ngươi cứ đi theo ta làm gì?"
Báo Đen đem đầu thò ra ngoài cửa sổ xe, nói: "Cậu đều đã đem chỗ ở của tôi đập phá, tôi không có nhà để về, chỉ có thể nương nhờ vào cậu."
Hạ Diệu đúng là đang tự tốn hơi thừa lời, biết rằng cùng người như thế này nói lý lẽ cũng không được, cứ thế mà đi vào cửa lớn của công ty. Ở đây có bảo vệ cản hắn lại, chỉ cần không ai nhận ra hắn là Báo Đen thì cậu ta coi như yên ổn.
Kết quả có một người đang cầm một đống đồ từ bên trong bước ra ngoài, thấy Hạ Diệu nên cước bộ dừng lại.
"Cảnh sát Hạ." Điền Nghiêm Kỳ kêu một tiếng.
Hạ Diệu chợt giật mình, vội vàng điều chỉnh cơ mặt, cố để bản thân trông thật tự nhiên.
"Hôm nay sớm như vậy đã về?"
Điền Nghiêm Kỳ nói: "Ngày mai là cuối tuần, phải khai mạc doanh trại, tôi muốn về sớm một chút để chuẩn bị ít đồ."
Hạ Diệu vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Các cậu vì chương trình 'Một ngày trãi nghiệm doanh trại' mà làm rất tốt, tiếp tục cố gắng!"
Nói xong bước nhanh ngang qua người Điền Nghiêm Kỳ, trong lòng thở phào một cái thật lớn.
Kết quả, Điền Nghiêm Kỳ ở phía sau hỏi một câu, "Cảnh sát Hạ, anh và lão tổng của công ty bảo vệ Hắc Báo biết nhau sao?"
Hạ Diệu thân hình rùng mình.
"Ách... Không quen!"
Điền Nghiêm Kỳ buồn bực, "Tôi vừa mới nhìn thấy anh và hắn đứng ở cửa nói chuyện phiếm."
"Hắn chỉnh sửa gương mặt thành ra như vậy mà cậu cũng nhận ra? Nhân viên công ty của hắn đôi lúc còn hồ đồ không phân biệt được đấy."
Hạ Diệu bên ngoài thì trêu đùa, bên trong thì oán thầm: tôi thao, cậu đó nha nhãn thần thật tốt!
Điền Nghiêm Kỳ nói: "Tôi là nhận ra được biển số xe của hắn."
"À, như vậy sao..." Hạ Diệu nói, "Hắn chỉ vừa đi ngang qua nơi này, tôi cùng hắn lên tiếng chào hỏi thôi."
Điền Nghiêm Kỳ một bộ rầu rỉ biểu tình, "Cũng quá trùng hợp? Có phải là cố ý nằm vùng ở đây theo dõi chúng ta? Không được, tôi phải nói chuyện này với Viên Tổng, để anh ấy đề phòng một chút."
Hạ Diệu chợt níu Điền Nghiêm Kỳ lại, nói: "Cậu cứ làm việc của cậu, tôi sẽ nhắc nhở anh ta một chút là được."
Điền Nghiêm Kỳ gật đầu, "Cảnh sát Hạ, anh nên cẩn thận một chút, tôi nghe nói Báo Đen người này đặc biệt âm hiểm."
"Được, tôi biết rồi."
...
Tống cổ Điền Nghiêm Kỳ xong, Hạ Diệu lại đυ.ng phải Tiền Trình.
Tiền Trình chính là người Hạ Diệu giới thiệu cho Lý Chân Chân để hai người họ đóng kịch gạt Bành Trạch, cũng là người của công ty Viên Tung, lúc này đang cầm theo một túi lớn đồ ăn vặt đi ra ngoài. Thấy Hạ Diệu, không khỏi dừng bước chào hỏi.
"Ơ hay, cậu mang theo nhiều đồ như vậy làm gì?" Hạ Diệu thuận miệng hỏi.
Tiền Trình nói: "Đi tới chỗ của Chân Chân á mà!"
Hạ Diệu trừng mắt nhìn, "Đã trễ thế này còn tới đó?"
"Anh không biết đâu, lần này vị anh em kia quyết bám lấy thật chặt, một ngày không ở nhà Chân Chân qua đêm, khả năng bị vị anh em đó phát hiện sơ hở là rất cao." Tiền Trình nói.
Hạ Diệu gãi đầu một cái, hơi lộ ra vẻ bối rối: "Việc này đó hả...cậu phải suy nghĩ lại một chút. Nhiệm vụ của cậu là khích tướng cho hai người bọn họ đến bên nhau, chứ không phải là cùng Lý Chân Chân lăn qua lăn lại tới chết. Cho nên á, cậu kích động quá nhẹ cũng không được, quá nặng cũng không tiện, thỉnh thoảng cũng phải nhường cho Bành Trạch một khoảng trống để hắn hành động."
Tiền Trình gật đầu, "Yên tâm đi, cảnh sát Hạ, tôi biết chừng mực."
Hạ Diệu ho nhẹ một tiếng, "Cậu chắc chứ... Cậu thật sự có chừng mực sao?"
"Tôi chỉ là sợ bạn của anh nhận ra bọn tôi diễn kịch thôi" Tiền Trình vì bản thân mà biện minh.
"Ấy, trong túi đồ ăn của cậu không phải là còn lại nhiều như vậy sao?" Hạ Diệu chọn hai món nhét vào túi áo, vỗ vai Tiền Trình nói, "Không sai, vẫn còn phải diễn cho sâu vào."
Kết quả lại tảo mắt liếc Tiền Trình, càng nhìn càng nghĩ hắn quả thực có vấn đề.
HẾT CHƯƠNG!