Thế Bất Khả Đáng

Chương 140: Phong tỏa huyệt cười

Trans+Edit: Pinoneverdie

- ------

Toàn bộ mọi người đang ở trong hội trường đột nhiên nghe được một tiếng cười rất lớn phát ra từ Vương Trì Thủy, ý thức được những ánh mắt khác thường đang nhìn về phía mình, Vương Trì Thủy mới len lén đem miệng che lại.

- Cái này chính là đem chuyện của tôi ra làm chủ đề, đây chính là bản chất của tôi, cần gì mà phải diễn xuất cơ chứ! Vẫn còn phải tuyển chọn sao? Rõ ràng vai nam chính thứ hai này là của tôi. haha -

Những người đến thử vai đều khẩn trương và nghiêm túc, có người đã bắt đầu tìm người bên cạnh để luyện tập cùng, chỉ có Vương Trì Thủy một mình thảnh thơi mà đi dạo khắp hội trường casting. Lúc thì nhìn áp-phích quảng cáo, lúc thì soi mói những hoa văn chạm khắc trên vách tường, lúc thì đến nghe trộm người khác nói chuyện, sau đó bị người ta liếc khinh bỉ mới len lén trở về vị trí.

Trương Thần Đông, người mang theo trợ lý đi vào lối VIP là người đầu tiên thử vai. Diễn chung với anh ta là một diễn viên thần tượng, người được chọn làm vai nam chính thứ nhất, nghệ danh Tử Đằng, tất cả những người hôm nay đến thử vai đều sẽ diễn chung với anh ta. Hai người họ đơn giản trao đổi ánh mắt với nhau, bắt đầu diễn xuất.

Hai người nam nhân tay nắm tay đi tới cái l*иg gà bên cạnh, Tử Đằng dùng ánh mắt cưng chìu nhìn Trương Thần Đông.

"Còn nhớ rõ khi còn bé chúng ta có một con gà ở trong sân không?"

Trương Thần Đông ôn nhu cười, "Thế nào lại không nhớ rõ? Anh vẫn còn đem chân con gà đó gắng sức mà bè gãy!"

Tuyên Đại Vũ trong lòng chấn động, bởi vì... chuyện này thực sự đã từng xảy ra giữa Hạ Diệu và hắn ta. Dễ dàng nhận ra rằng, Trương Thần Đông trăm phương nghìn kế thăm dò về Tuyên Đại Vũ cho nên mới có khả năng đoán được chủ đề, diễn xuất hôm nay chính là đòn tâm lý muốn lấy lòng Tuyên Đại Vũ và nhà sản xuất.Quả nhiên là một người rất hữu tâm!

Trương Thần Đông nói tiếp: "Kỳ thực, tôi nghĩ nhân chi sơ tính bản ác, khi còn bé chúng ta sẽ đem sâu bọ chơi đùa gϊếŧ chết chúng nó, trưởng thành lại không làm chuyện nhẫn tâm như vậy nữa. Nhưng lúc anh đem chân con gà bẻ gãy đi, tôi lại không thấy anh tàn nhẫn...ngược lại cảm thấy anh rất đàn ông."

Tử Đằng ôn nhu hỏi: "Thế nào mà lại rất đàn ông?"

"Khí phách, cao ngạo, có sức thống trị, đem lại cảm giác an toàn."

Tử Đằng cười ha ha một tiếng, làm bộ muốn ôm Trương Thần Đông vào trong ngực, lại bị Trương Thần Đông ngượng ngùng đẩy ra.

"Anh làm gì thế?"

Tử Đằng nói: "Kể từ lúc đó cậu đã thầm mến tôi đúng không?"

Đạo diễn bên ngoài ra vẻ kiên nhẫn, nhưng kỳ thực trong lòng oán thầm: chỉ vì bẻ gãy một cái chân của con gà mà yêu nhau sao? Lão tử tôi đây khi còn bé đem vô số con kiến ngâm vô trong nước cũng không có ai thèm theo đuổi tôi! Vớ vẩn!Tuyên Đại Vũ lại không cho rằng như vậy, hắn đang xem cảnh diễn này rất nhập tâm. Trương Thần Đông diễn vai Hạ Diệu rất giống, diễn đạt rất tốt mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

Nếu như trước đây Hạ Diệu cũng vì việc bẻ gãy chân gà mà yêu mình....thì mọi chuyện đến bây giờ đã mỹ mãn rồi.Phim ảnh không phải là dùng để bù đắp những khiếm khuyết của đời sống thực tại hay sao?

Trương Thần Đông diễn xong, sáu người tiếp theo tiến vào, cũng không quá kỳ vọng gì những người này, không phải là do vẻ ngoài xấu xí mà là do cách diễn xuất làm tổ đạo diễn cứ ngồi ngáp ngắn ngáp dài.

Cuối cùng có một nam nhân môi hồng răng trắng, tuấn tú cao lớn đi vào. Điều quan trọng là người này mặt mỉm cười, nhìn có chút tự tin, có loại cảm xúc giống trông giống Hạ Diệu.

Tuyên Đại Vũ trạng thái mệt mỏi trong nháy mắt bừng tỉnh, ánh mắt tập trung vào trên người đàn ông này.

"Có thể bắt đầu rồi!" Nhân viên công tác ra dấu tay.

Người nam nhân này gương mặt đang điềm tĩnh đột nhiên tràn ra những tiếng cười như khùng như điên, cái cổ thụt ra sau rồi đẩy ra trước, hai bàn tay nắm lại một bên giơ cao một bên hạ thấp (động tác giống chicken dance á các bạn).

"Gà trống đẻ trứng, gà trống lái máy bay, âu da!"

Lại đổi qua chiều khác, động tác và tư thế vẫn y như cũ.

"Gà trống đẻ trứng, gà trống lái máy bay, âu da!"

Tuyên Đại Vũ xém chút là phun một ngụm máu ra ngoài.

Màn sau đó, chàng trai này mới đúng là một "cực phẩm" hiếm gặp trên thế gian, trực tiếp đem cái mông của con gà áp vào đũng quần của mình, vừa cẩn thận vừa chậm rãi cọ xát chà chà. Ánh mắt câu dẫn nhìn vào tổ đạo diễn, trong miệng thở dốc 'a a a'

Từng người trong tổ đạo diễn đỡ lấy cái trán.

Đột nhiên Tử Đằng ở một bên dùng khẩu khí lạnh lùng, "Cậu làm cái quái gì vậy?"

Nam nhân cực phẩm này la lên "A" một tiếng kinh người, vội vàng đem con gà giấu phía sau lưng, vẻ mặt xấu hổ, tiếp tục diễn sâu.

"Thê thảm rồi... Bị phát hiện rồi làm sao bây giờ?" tự lầu bầu trong miệng một lúc sau mới đưa ánh mắt hướng về Tử Đằng, "Chồng à, anh nghe em giải thích, em không phải là oán anh không thỏa mãn được em, em chỉ..."

Nhân viên công tác ở đây bây giờ nhìn không nổi nữa, ánh mắt của đạo diễn ngầm ra hiệu "CẮT".

Hơn bốn tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, tổ đạo diễn đã rơi vào trạng thái mệt mỏi, những người tiến vào thử vai lúc này đều là không nổi tiếng. Trừ phi là diễn xuất đặc biệt tốt, nếu không thì tổ đạo diễn cũng chẳng màn để ý tới.

"Còn bao nhiêu người?" Đạo diễn bảo nhân viên công tác thống kê lại.

Nhân viên công tác tra nhìn một chút, nói: "Còn hai người."

"Nhìn sơ lược lý lịch, nếu như không có gì quá xuất sắc, ngày hôm nay chỉ tới đây thôi."

Tuyên Đại Vũ không muốn cho Vương Trì Thủy 'đi cửa sau', hắn chính là muốn nhìn Vương Trì Thủy làm sao diễn với con gà này. Về phần được chọn hay không được chọn, đành vào nhờ vào tạo hóa của Vương Trì Thủy. Tuyên Đại Vũ cũng không muốn vì có quan hệ quen biết với cậu ta mà tuyển một người không phù hợp vào làm hỏng phim, cũng không có ý định tạo thêm cơ hội nào khác cho ai, làm như vậy chính là làm khó dễ cho đạo diễn.Trong chốc lát, nhân viên công tác tiến đến, đem lý lịch sơ lược đưa cho đạo diễn.

"À À, người này là học sinh trường Bắc Ảnh, được lão sư Vương Diễm Hương giới thiệu tới đây, tôi đã biết rồi... một người còn lại?" Đạo diễn hỏi nhân viên công tác.

Nhân viên công tác nháy mắt mấy cái nói: "Người kia nói hắn không có lý lịch sơ lược."

"À, vậy thì khỏi cho hắn lên diễn, người này diễn xong thì chúng ta rút."

Tuyên Đại Vũ muốn nói cái gì, thế nhưng không nói ra.

Mấy giây qua đi, người đó cũng lên sân diễn.

Người này vẻ mặt phách lối, nhìn chằm chằm Tử Đằng.

"Anh xem cái kia là cái gì vậy?"

Tử Đằng hơi lộ ra mệt mỏi, nói: "Một con gà!"

"Không, đó không phải là gà, nó là đại diện cho chúng sinh yếu thế."

"À."

"Anh nghĩ nó sẽ đẻ ra cái gì?"

"Thì đẻ ra trứng!"

"Không, không phải là trứng, là đẻ ra sự cô đơn tĩnh mịch trong cõi nhân sinh."

"..."

Đạo diễn không nhịn được phất tay một cái, "Được rồi, được rồi, hôm nay chỉ tới đây thôi, kết thúc công việc!"

Khẩu lệnh vừa hô, một tiếng phá cửa liền vang lên.

Nhân viên công tác đi mở cửa, thấy Vương Trì Thủy đang vung một quả đấm, nhịn không được phẫn nộ quát: "Làm cái gì đấy?"

"Tôi còn chưa diễn." Vương Trì Thủy vội vã nói.

Nhân viên công tác không nhịn được, "Casting đã kết thúc rồi, lần sau có cơ hội rồi hãy tới!"

"Không được a, trang phục tôi đều đã chuẩn bị xong, để tôi đi vào thử một chút đi mà, để tôi đi vào..."

Nhân viên công tác đang định đóng cửa, Vương Trì Thủy như điên lên mà chen người vào trong. Đến sau cùng chỉ chen vào được một cái bắp đùi, vững vàng cắm ở trong khe cửa, đạp thế nào đều đạp không ra.

Thời điểm này, Tuyên Đại Vũ càng không muốn thừa nhận hắn quen biết Vương Trì Thủy, bay thẳng đến chỗ nhân viên công tác vung tay lên, ý bảo hắn nhanh chóng đem Vương Trì Thủy đuổi ra ngoài.

"Chờ một chút!!" Đạo diễn nhìn vào cái đùi đang chặn cánh cửa của Vương Trì Thủy, đột ngột lên tiếng.

Nhân viên công tác cứng đờ.

Đạo diễn như uống máu gà, bỗng dưng phấn khích, "Anh để cậu ta vào đi!!"

Vương Trì Thủy vừa tiến đến, từng người trong tổ đạo diễn không nhìn thấy gì ngoài nhìn thấy cái đùi cực đẹp của Vương Trì Thủy. Đừng nói đến bọn họ, ngay cả Tuyên Đại Vũ quen biết cậu ta lâu như vậy, bây giờ cũng có chút ngẩn ngơ.

Nói thật, Tuyên Đại Vũ có thế nào cũng chưa từng ngắm nhìn đôi chân của Vương Trì Thủy. Mặc dù lần trước Vương Trì Thủy toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm bên cạnh hắn, hắn cũng chỉ chú ý tới cái mông đẫm máu của cậu ta, chẳng thèm nhìn xuống thêm một chút nữa.Thế nhưng hiện tại, Vương Trì Thủy nửa thân trên mặc áo ba lỗ, nửa thân dưới mặc quần đùi lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, những đường cong xinh đẹp lợi thế hơn người bắt đầu hiện ra.

Các anh quay phim đứng bên cạnh cũng kinh ngạc, đôi chân đẹp như vậy thật khiến cho người ta phụt máu mũi.

Hoàn toàn không cần thể hiện nhiều, dựa vào cái chân này là đã có thể chiếm thế thượng phong.

Vương Trì Thủy hỏi thử đạo diễn: "Cái kia... Tôi có thể bắt đầu chưa?"

Đạo diễn gật đầu.

Nhân viên công tác cùng tất cả mọi người đều trở về vị trí cũ, không chớp mắt nhìn chằm chằm Vương Trì Thủy.

Vương Trì Thủy đưa ánh mắt chuyển hướng sang Tử Đằng, cậu ta từng mê đắm người đàn ông nổi tiếng này, bây giờ phải kiềm chế tâm tính nổi loạn muốn ký tên chụp hình chung với anh ta lại, lễ phép hỏi ý kiến của anh ta.

"Có thể cùng anh diễn một màn không?" Giọng nói bức thiết cầu xin.

"Đương nhiên." Tử Đằng thong dong lạnh nhạt, nói: "Tôi chính là đến đây là để làm chuyện này, dù cho cậu có chọn tình huống và vai diễn thế nào, tôi đều sẽ toàn lực phối hợp."

Nói bóng gió, cậu nếu như không làm trò hề ở đây như gã lúc nãy, tôi có thể giúp cậu hoàn thành màn diễn, thậm chí để cậu diễn chính cũng không có vấn đề gì.

Không ngờ, Vương Trì Thủy chỉ ra một yêu cầu.

"Anh chỉ cần ngủ hôn mê không biết gì là được."

Tử Đằng, "..."

Ngay sau đó, toàn bộ nhân lực trong tổ đạo diễn cũng Tuyên Đại Vũ cùng nhau quan sát Vương Trì Thủy, cậu ta đem toàn bộ diễn biến đêm hôm đó tái hiện lại. Không có một câu thoại, chỉ toàn bằng động tác và thần thái, cảnh tượng được diễn lại thật sự không thể tưởng tượng, chấn động lòng người.

Đạo diễn trong nháy mắt bừng tỉnh, đập bàn tán dương.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Tuyên Đại Vũ biểu tình nghiêm túc giằng co một hồi lâu, rốt cục nhìn qua thấy đạo diễn đang ngã ngửa ngã nghiêng.

"Vương Đạo, cậu xem kìa..."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Tuyên Đại Vũ đỡ cái trán, "Tôi thấy rằng, cậu ta diễn đoạn này có chút khoa trương, thực sự không phù hợp với duy mỹ điện ảnh của chúng ta, cho nên..." '

"Ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Tuyên Đại Vũ lại đưa ánh mắt chuyển hướng sang đạo diễn Lôi, "Tử Đằng, người này này khẳng định không thành vấn đề, thế nhưng nam chính thứ hai..."

"Nào nào, ta nói riêng với cậu một chút." đạo diễn Lôi đem miệng tiến đến bên tai Tuyên Đại Vũ, "Cái vai mà Tử Đằng đang diễn trông ngu như *** vậy, nằm yên như chết ha ha ha ha..."

Tuyên Đại Vũ mặt đen lại.

Sau đó, tập thể tổ đạo diễn ngồi lại thảo luận xem vai nam chính thứ hai cuối cùng là sẽ do ai đảm nhiệm, đạo diễn Lôi và bộ phận quay hình đều đề nghị giao cho Vương Trì Thủy, kết quả gặp phải sự phản đối của Tuyên Đại Vũ.

"Cậu ta diễn muốn buồn nôn."

Đạo diễn gật đầu, "Đúng là có buồn nôn!"

"Tôi thấy cách diễn của cậu ta rất nghiệp dư, nhất là ở biểu cảm gương mặt, vô cùng khoa trương. Hoàn toàn không giống như là đang đóng phim, ngược lại chính là diễn xiếc ảo thuật."

Đạo diễn lại gật đầu, "Hành động đúng là nghiệp dư á!"

"Hơn nữa tôi còn thấy bản chất của người này có chút vấn đề, làm việc chung với cậu ta sẽ mang đến rất nhiều phiền toái! '

Đạo diễn vẫn còn gật đầu, "Bản chất quả thực cũng không được tốt lắm a!"

Tuyên Đại Vũ trán nổi gân xanh, "Vậy ông thế nào vẫn còn chọn cậu ta?"

"Tôi chọn trúng hai cái chân của cậu ta!" Đạo diễn nói.

Tuyên Đại Vũ nghẹn lời, một lần nữa nhìn đạo diễn và những người khác, toàn bộ là một bộ biểu tình ngấm ngầm đồng ý.

Chúng tôi ngay từ đầu liền chọn trúng hai cái đùi của cậu ta, diễn xuất sau này chỉ là xem náo nhiệt mà thôi.

A a a a a --!!!!!Tuyên Đại Vũ ở sâu trong nội tâm phát sinh tiếng gào thét điên loạn: mấy người nếu ngay từ đầu chọn trúng đôi chân của hắn, vậy còn để hắn đến đây diễn một màn muốn buồn nôn này làm gì???!

Trên đường trở về, Tuyên Đại Vũ vẫn âm u trầm mặt.

Vương Trì Thủy lúc đó vì để được chọn đã bất chấp mà diễn, bây giờ suy nghĩ một chút liền hối hận, đây không phải là tự tố cáo bản thân sao? Cái đề thi này chắc chắn là do Tuyên Đại Vũ bày ra, mục đích chính là bắt mình tái hiện lại chuyện đêm hôm đó, chứng minh là mình nói dối.

Rốt cục, bầu không khí đè nén bị Tuyên Đại Vũ một câu câu phá vỡ.

"Tình tiết cậu diễn lúc nãy là lấy ở đâu ra?"

Vương Trì Thủy cảm giác mình như đang chạy tới tuyệt lộ.

"Có phải là ám chỉ đêm hôm đó không?!!"

Lòng của Vương Trì Thủy trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc.

Tuyên Đại Vũ dùng tay hung hăng vặn cằm của Vương Trì Thủy, ánh mắt đe dọa nhìn cậu ta.

"Cố ý bôi nhọ danh dự của tôi đúng không? Cái vai diễn mà tên Tử Đằng diễn là tôi đúng không?"

Vương Trì Thủy sắp đυ.ng vào chân tường đột nhiên tìm được lối thoát.

"Cố ý bóp méo sự thật, ám chỉ tôi như phế vật. Cậu mượn nhân vật để nhục mạ tôi chứ gì? Còn cố ý dùng phương thức châm chọc nói tôi không chịu trách nhiệm với cậu, cậu muốn ép tôi phải tuân theo lời của cậu à?"

Vương Trì Thủy nghe đến bối rối.

Tuyên Đại Vũ còn nói: "Mọi chuyện chỉ là do tôi uống say, tôi tưởng cậu là Hạ Diệu, tất cả là chuyện ngoài ý muốn. Cậu có cần dựng lên một màn máu me như vậy để sỉ nhục tôi như vậy không?!"

"..."

Uống phải thuốc độc, trúng một phát đạn, sau đó từ 20 tầng lầu té xuống, giữa không trung còn bị sét đánh một cái, vẫn còn sống sót, tuyệt đối chỉ có một mình Vương Trì Thủy.

Vương Trì Thủy ngay lập tức phong tỏa huyệt cười.

HẾT CHƯƠNG!