Chương 10
Anh khựng lại một lúc, nhưng chưa kịp quay mặt đi thì Tô Khanh Mộng đã bất ngờ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của anh.
Đôi mắt của Tô Khanh Mộng linh hoạt mà đảo quanh hai cái, lại ngẫu nhiên hiện lên ý cười, như thể anh vừa bị bắt quả tang đang nhìn trộm cô vậy. Phương Mặc có chút ảo não, lẽ ra vừa rồi anh không nên quay đầu qua.
Xe dừng lại, hai người cùng nhau xuống xe, cùng nhau đi về phía trường học. Phương Mặc khẽ cau mày, như đang hoài nghi tại sao trước đây mình lại chưa từng gặp qua Tô Khanh Mộng.
Tô Khanh Mộng ngay sau đó đã lập tức giải đáp thắc mắc của anh: “Đàn anh, em là sinh viên năm nhất Khoa Tài chính. Nếu cần em giúp gì thì anh có thể đến Khoa Tài chính tìm em ha, nhưng mà phải giữ bí mật chuyện chúng ta sống cùng một chỗ với nhau đó~~”
Từ “đàn anh” được Tô Khanh Mộng kéo dài giọng, gọi một cách cực kỳ sướt mướt, như thể đó là một biệt danh đặc biệt vậy, nhất là cụm từ “sống cùng một chỗ” lại càng ái muội hơn, khiến cho trán Phương Mặc bất giác nhăn lại sâu hơn. Sau khi ném cho Tô Khanh Mộng một cái nhìn lạnh lùng, anh không nói gì mà sải bước đi lướt qua Tô Khanh Mộng.
Tiếng cười trong trẻo du dương của cô gái vang lên từ phía sau lưng, Phương Mặc không cần quay đầu lại cũng đã có thể hình dung được sự giảo hoạt trong mắt cô lúc này rồi. Tâm trạng vốn dĩ hiếm khi dao động của anh lại vô cớ mà buồn bực, nhưng anh lại không biết là mình đang giận ai ai nữa, chỉ có thể rời khỏi chỗ này nhanh hơn mà thôi.
Mãi cho đến khi bóng dáng Phương Mặc mất hút, nụ cười trên môi của Tô Khanh Mộng vẫn chưa hề tắt. Cô cứ thế mà tươi cười bước vào phòng học.
Phòng học vốn còn đang ồn ào ầm ĩ đầy tiếng nói cười, lại bởi vì sự xuất hiện của cô mà dừng lại trong một khoảng khắc. Tô Khanh Mộng nhận thấy các bạn cùng lớp đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, nhưng cô vẫn tỏ ra như không có chuyện gì mà ngồi xuống hàng ghế đầu tiên——
Cô ra ngoài kiếm sống sớm hơn nguyên chủ nhiều. Sau khi tốt nghiệp trung học, cô liền lăn lê bò lết ở mấy cái phim trường, không thể vào đại học. Hiện tại, vậy mà cô lại thực sự có cơ hội được đi học, về điểm này thì cô cảm kích hệ thống lắm.
Sau khi cô ngồi xuống, một bàn tay trắng nõn đưa màn hình điện thoại đến trước mặt cô rồi nhỏ giọng nói: "Thôi Mẫn Mẫn đang bôi nhọ thanh danh của cậu ở trên diễn đàn trường mình đấy."
Tô Khanh Mộng xem topic đó ở trên điện thoại. Hôm qua cô đã nhanh chóng chạy thoát được, không bị bắt lại rồi quay video như nguyên chủ. Lúc này, Thôi Mẫn Mẫn đã tự dùng tài khoản thật của mình để đăng lên diễn đàn trường, mắng cô dụ dỗ Trần Lập. Cho dù nguyên chủ mới vào trường hơn một tháng nhưng đã khá nổi tiếng ở trong trường, phía dưới cũng có rất nhiều người phụ họa theo với Thôi Mẫn Mẫn.
Nhìn topic có 4.999 lượt xem, Tô Khanh Mộng lấy điện thoại di động ra, tăng lượt xem trên bài viết lên 5.000, chụp ảnh màn hình và để lại lời nhắn: [Internet không phải là nơi ngoài vòng pháp luật, với tư cách là một sinh viên của đại học Bắc Kinh, cô không nên tung tin đồn thất thiệt, bịa đặt phỉ báng, chạm đến điểm mấu chốt của pháp luật như vậy. Tôi đã chụp màn hình lại để lưu bằng chứng rồi.]
Cô lại vào WeChat, sáng sớm Trần Lập đã nhắn tin cho cô, ngoài mắng Thôi Mẫn Mẫn, gã còn tỏ tình với cô cực kỳ thắm thiết nữa: [Khanh Mộng, sau sự việc lần này, anh đã nhận ra người mình thực sự thích chính là em.]
Trước đó Tô Khanh Mộng không trả lời tin nhắn của Trần Lập, bây giờ cô chuyển tiếp topic trên mạng kia cho Trần Lập: [Tôi vẫn luôn coi anh là bạn bè, nhưng không ngờ Mẫn Mẫn lại đối xử với tôi như vậy. Bây giờ anh nhắn tin với nội dung đó cho tôi là vì muốn giúp Mẫn Mẫn hắt nước bẩn lên người tôi chứ gì? Xin lỗi, quả nhiên tôi không nên coi mấy người là bạn, cũng xin mấy người hãy buông tha cho tôi đi. Chúc anh và Mẫn Mẫn hạnh phúc :) ]
Sau khi gửi tin nhắn, cô sao lưu lại nội cuộc trò chuyện với Trần Lập rồi chặn tài khoản của gã luôn.
Làm xong tất cả những chuyện này, Tô Khanh Mộng mới ngẩng đầu nhìn cô gái vừa nhắc nhở mình. Cô gái này trông giống như một con búp bê vậy, đôi mắt to tròn trong veo khiến người ta nhìn không được mà có thiện cảm với cô ấy.
Đó là nữ chính Lục Dao Tình.