Vai Ác Cho Tôi Rất Nhiều Tiền

Chương 12: Là kiểu nhìn sẽ nổi điên


Hà thúc cùng lão gia ra ngoài câu cá được mùa, bảo mẫu nấu cơm chiều môột bàn toàn cá.

Buổi chiều Khương Nam một bên chơi game một bên ăn đồ ăn vặt, ăn sữa chua, bánh kem, su kem, khoai lát, trà vị kem, dâu tây vị kem……

Đến lúc cơm chiều, căng đến mức ăn không vô, cầm đũa lề mề gắp thức ăn cho vào miệng.

Trước mặt Phó Kinh Châu đặt một cái ipad, một bên xem tin tức một bên uống canh cá.

Bởi vì chân cẳng không tốt, sắc mặt của hắn luôn tái nhợt, cánh môi nhàn nhạt hồng nhạt, không giống sắc môi hồng nhuận bình thường.

Khương Nam liếc mắt một cái.

Phó Kinh Châu ăn cơm rất an tĩnh, cổ tay áo mở vài nút, lộ ra đường cong cơ bắp cánh tay rõ ràng.

Trong《 Sau khi thiếu gia thật trở về được cả nhà sủng nịch 》Phó Kinh Châu tuy rằng là vai ác lớn nhất, sở hữu suất diễn phụ trợ vai chính mà tồn tại.

Người đọc chỉ biết hắn tàn tật, thâm hiểm, lạnh nhạt, là kỳ tài thương nghiệp.

Lại không biết chân hắn như nào, hắn trải qua chuyện gì mới có thể trở nên âm trầm như thế.

Kết cục cuối cùng là tử vong.

Người khác không cần biết hắn trải qua cái gì.

Tác giả viết hắn tử vong là lời chúc phúc gửi cho vai chính công thụ.

Nghĩ đến đây, Khương Nam có điểm hụt hẫng.

“Thật ra, cậu có thể quang minh chính đại ngắm tôi.” Giọng nói Phó Kinh Châu trước sau như một lạnh lẽo, ngữ khí lại ôn hòa, như là hảo tâm nhắc nhở.

Lúc này Khương Nam mới phát hiện mình nghiêng con mắt nhìn chằm chằm hắn hồi lâu.

Cũng may da mặt đủ dày, chưa bao giờ biết xấu hổ là gì, cậu buông đũa, khuỷu tay tì trên bàn, để bàn tay chống cằm: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Phó Kinh Châu: “……”

Khương Nam này, ở Đế Đô có tiếng xấu tính.

Trừ bỏ một khuôn mặt lớn lên còn đẹp, mặt khác đều không ổn.

Nhưng cặp mắt kia, lại ngoài dự đoán trong trẻo.

Tròng mắt màu trà trời sinh nhạt nhẽo, thời điểm nhìn chăm chú vào một người làm người ta cảm thấy vô cùng thâm tình.

Phó Kinh Châu bị cậu chọc cười, khóe môi nhẹ nhàng con lên, thấp giọng hỏi: “Đẹp không?”

Khương Nam dựng thẳng lên ngón cái: “Đẹp nhưng phong cách tổng thể rất kỳ quái.”

Phó Kinh Châu nâng mi, chăm chú lắng nghe.

Khương Nam nghiêm túc nói: “Không phải phong cách soái ca, cũng không phải phong cách gợi cảm, không phải kiểu nam thần vườn trường, cũng không phải dạng nam thần cấm dục.”

Phó Kinh Châu: “Là kiểu gì?”

Khương Nam đáp: “Là kiểu nhìn sẽ nổi điên.”

Giọng nói vừa dứt, căn biệt thự to như vậy đột nhiên lâm vào trạng thái tĩnh mịch an tĩnh.

Phó Kinh Châu buông muỗng, mặt vô biểu tình nhìn Khương Nam.

Vẻ mặt Khương Nam chờ mong, chờ đợi hắn khích lệ.

771 không ngừng quay cuồng: “Quá dầu mỡ.”

Khương Nam đang muốn mắng nó, đột nhiên cằm bị hai ngón tay hơi lạnh bóp chặt.

Gương mặt thiếu niên mềm mại trắng nõn, bị hai ngón tay nhéo sẽ phồng lên.

Phó Kinh Châu cười như không cười: “Lúc ấy sao lại học ngành tạo hình tóc?”

“Tạo hình tóc đẹp” bốn chữ phảng phất như một cây châm, ghim vào lòng tự tôn của Khương Nam.

Cậu phồng mặt, vừa muốn tức giận, Phó Kinh Châu lại gần sát, hô hấp ấm áp phả vào trên mặt: “Học tạo hình tóc đẹp thật đáng tiếc, thú y thích hợp hơn.”

Khương Nam dời đi lực chú ý: “Tại sao? Bởi vì tôi thiện lương sao?”

Trong giọng nói mang theo chờ mong rất nhỏ, cặp mắt màu trà cũng mong ngóng.

Đuôi lông mày Phó Kinh Châu nhẹ thả lỏng, thong thả ung dung nói: “Cậu cùng khách hàng hẳn có nhiều đề tài tán dóc.”

Khách hàng?

Khách hàng thú y còn có thể là cái gì?

Một ngụm máu muốn vọt ra.

Nhìn cậu cứng người, tâm tình Phó Kinh Châu tốt hơn một chút, vì thế buông cằm ra.

Cầm lấy khăn ăn xoa xoa tay, chuyển động xe lăn đi xa.

Khương Nam nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, lâm vào trầm tư.

771 sớm đã ở trong đầu điên cuồng cười nửa ngày, thấy Khương Nam nửa ngày không nói lời nào, nhịn không được hỏi một câu: “Sao không nói?”

“Đang suy nghĩ hắn có thể lên làm vai ác, có một nửa nguyên nhân đều do cái miệng quá tiện.” Khương Nam nói xong, ánh mắt chậm rãi chuyển qua ipad của Phó Kinh Châu.

Vài giây sau, khóe miệng lộ ra ý cười trả thù.

Thời điểm Phó Kinh Châu rời đi, video còn ở trạng thái tạm dừng, cũng chưa có khóa màn hình.

Khương Nam vươn ma trảo, taải mười mấy video Sεメ.

771 che mắt, quả cầu đen biến thành quả cầu hồng: “Như vậy không tốt lắm đâu?”

Khương Nam: “Mày thuộc phe nào?”

771: “Đương nhiên là một phe với chủ hệ thống, cậu chỉ là ký chủ thứ 3, sau này còn có ngàn vạn ký chủ muốn trói định.”

Khương Nam tò mò: “Hai ký chủ trước có hoàn thành nhiệm vụ không?”

771 chần chờ trầm mặc, sau một lúc lâu “Có” một tiếng.

Khương Nam nhạy bén nhìn ra: “Nhưng mặt mày không tốt lắm.”

“Hai người đó giống cậu, đều nhận nhiệm vụ sinh tồn. Hiện tại một người ở trong ngục giam, một người khác đi làm giải phẫu giới tính, hiện tại đã là nữ bá chủ.”

Khương Nam trợn tròn đôi mắt: “Ông đây rất ít khi dùng từ "chấn động" tới hình dung nhưng hiện tại thật sự bị chấn động rồi.”

771 vô tình chỉ trích: “Ký chủ ngày ngày trừ bỏ ngủ rồi ăn chơi game, không hề làm nhiệm vụ.”

Khương Nam nói: “Mày biết cái gì? Ông đây vì nhiệm vụ mà chuẩn bị.”

771: “Chuẩn bị?”

Khương Nam nghiêm trang: “Ăn ngon uống tốt, ngủ đủ giấc, lấy diện mạo xinh đẹp đối mặt nhiệm vụ.”

Tâm tình Khương Nam sung sướиɠ trở về phòng.

Màu đỏ rực bốn vách tường đã bị bảo mẫu đổi thành màu vàng nhạt, không có hoa văn gì, đơn giản lại ấm áp.

Khương Nam ngồi trong bồn tắm, tắm rồi lại ghé trên giường chơi game.

Cậu liếc mắt danh sách WeChat một cái.

Hà thúc không online nhưng Thượng Quan Phong laại có.

Đang do dự có nên mời Thượng Quan Phong, đối phương đã nhanh tay mời cậu.

Khương Nam vui sướиɠ chấp nhận lời mời.

Khương Nam: 【 Chào buổi tối nha. 】

Thượng Quan Phong rất nhanh trả lời: 【 Chào buổi tối. 】

Thượng Quan Phong: 【 Châu Châu ở cạnh sao? 】

Khương Nam: 【 Không có. 】

Thượng Quan Phong: 【 Ê, hai người là vợ chồng, vẫn phân phòng ngủ ư? 】

Khương Nam: 【 Thì sao? Anh ấy ở trong lòng tương đương với ở bên người rồi. 】

Thượng Quan Phong: 【 ( Vỗ tay ) ( Vỗ tay ) ( Vỗ tay ) 】