Thấy Khương Nam nửa ngày không nói gì, Thượng Quan Phong nhíu mày, kiên nhẫn dò hỏi: “Nghe không hiểu sao?”
Khương Nam cất điện thoại vào trong túi, “Vẫn nên không kết bạn đi.”
Thượng Quan Phong bất mãn: “Vì cái gì?”
Khương Nam nói: “Bác sĩ quá trâu bò, tôi không xứng kết bạn.”
Phó Kinh Châu: “……”
Thượng Quan Phong quật cường nói: “Không được.”
Thượng Quan Phong lấy ra di động: “Cậu quét tôi hay tôi quét cậu?”
Khương Nam: “…… Đều được.”
Cuối cùng vẫn là Thượng Quan Phong chủ động quét cậu.
Ánh mắt Khương Nam ngừng ở dòng tên acc.
—— quên đi nàng.
Phải nói như nào đây?
Thật phù hợp phong cách Tom bố bách tiên sinh.
Thượng Quan Phong khen: “Nick name WeChat rất có ý tứ.”
Khương Nam: “Cảm ơn.”
Tên WeChat là do đêm qua thức đêm coi video sẵn sửa.
WeChat nguyên chủ là: JN.
Đối với Khương Nam, tên này quá bình thường.
Khương Nam lại cúi đầu nhìn thoáng qua tên mới, phi thường vừa lòng.
Tay Phó Kinh Châu giật giật, cuối cùng đành vò nát tạp chí.
-
Thượng Quan Phong lưu lại ăn cơm trưa.
Theo Khương Nam quan sát, người này có quan hệ rất tốt với Phó Kinh Châu.
Người này rất thiếu đánh nhưng Phó Kinh Châu có thể chịu đựng còn cùng nhau ăn cơm, có thể thấy được quan hệ hai người có bao nhiêu thiết.
Cụ thể là lúc vừa ngồi xuống, vị Thượng quan tiên sinh nâng tay lên, dùng giọng điệu Luân Đôn ưu nhã dễ nghe, kêu dì Trần lấy một ly nước ấm 60 độ của hãng Australia pha cà phê, hơn nữa phải dùng ly sứ màu đen đựng cà phê.
Thượng Quan Phong ưu nhã bưng cà phê, nhẹ nhấp một ngụm: “Ngại quá, con người tôi có thói quen trước khi dùng cơm nhất định phải uống một ly cà phê.”
Khương Nam vội vàng tỏ vẻ lý giải: “Đã hiểu đã hiểu.”
Thượng Quan Phong nhướng mày: “Thật sự hiểu sao?”
Khương Nam: “Đương nhiên, tôi luôn luôn khoan dung hào phóng, cho dù người khác ở trước mặt tôi ăn phân, tôi cũng sẽ thông cảm.”
Thượng Quan Phong: “……”
Mặt nạ tươi cười hoàn mỹ không tì vết đột nhiên vỡ vụn.
Thượng Quan Phong nhìn chằm chằm ly sứ, hơn nửa ngày cũng chưa uống.
Cuối cùng dời ánh mắt về phía Phó Kinh Châu: “Lão bà nhà cậu cái gì cũng dám nói.”
Phó Kinh Châu thong thả lột quả cam: “Uống cà phê đi, nhà chúng tôi cũng có quy củ, đó là cơm không thể thừa.”
Hắn tạm dừng một chút, sau đó lộ ra nụ cười lạnh kinh điển: “Nếu uống không xong, tôi dặn Hà thúc đóng gói đưa về chỗ ba cậu.”
“Tâm địa ác độc.” Thượng Quan Phong nghiến răng nghiến lợi.
“Nào có?” Mắt Khương Nam sáng lên chớp lấy cơ hội, vội vàng khen ngợi Phó đại lão: “Châu Châu nhà chúng ta thiên chân thiện lương, đến con kiến cũng luyến tiếc không muốn dẫm chết, sao có thể có tâm địa ác độc?”
Bữa cơm này ăn không lâu lắm, bởi vì lúc Khương Nam rời giường đã tới phòng bếp gặm hai cái đùi gà, Phó Kinh Châu tựa hồ không muốn ăn.
Từ khi Khương Nam xuyên tới đã ăn vài bữa cơm cùng Phó Kinh Châu, liền phát hiện lượng cơm hắn ăn không nhiều, có thể là bởi vì trên đùi có thương tích, cho nên hệ tiêu hoá cũng không tốt lắm.
Thượng Quan Phong ăn một ngụm cơm uống một ngụm cà phê, cuối cùng cũng uống hết cà phê.
Miễn một hồi tai nạn.
Đến nay cha Thượng Quan Phong còn tức giận bởi vì lúc đăng ký đại học không chịu học tài chính mà chạy tới học y.
Chỉ có thời điểm ăn tết Thượng Quan Phong mới dám về nhà.
Phó Kinh Châu nói được làm được, lỡ như đóng gói cà phê đưa cho cha, cha tuyệt đối sẽ xách theo gậy gộc đuổi theo từ nơi này chạy đến nước ngoài.
Thượng Quan Phong xách theo vali đỏ thẫm rời đi trước, hỏi Khương Nam: “Biết đánh golf không?”