Siêu Cấp Tiên Tế Bất Tử

Chương 11

Bầu trời đầy hoa giấy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhãn cầu của mọi người.

Không ai nghĩ rằng, khi mọi người đang thảo luận căng thẳng, Sở Trần đột nhiên xé bỏ thỏa thuận ly hôn và nói: Chúc mừng sinh nhật.

Chẳng lẽ hắn lấy một màn xé giấy này làm quà sinh nhật cho Tống Nhan sao?

Kể từ giờ phút này, không cần gông cùm của thỏa thuận ly hôn, hãy để Tống Nhan làm chủ một lần, đây là quà sinh nhật của Sở Trần.

Đôi mắt Tống Nhan xuyên qua khe hờ giữa giàn hoa giấy rơi xuống, nhìn về phía Sở Trần, khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ.

Cô là người trong Nhà họ Tống hiểu rõ Sở Trần nhất, trong lòng cô có cảm giác hôm nay Sở Trần không giống như mọi khi.

Rầm! Tống Thu đập bàn mạnh mẽ trừng mắt nhìn Sở Trần: “Sở Trần, anh có biết mình đang làm gì không?”

Trong lúc mọi người còn đang cân nhắc thuận lợi, Sở Trần đã trực tiếp xé bỏ thỏa thuận ly hôn,

điều này coi như là thay Nhà họ Tống bọn họ tự quyết định.

ít nhất, tối nay, trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ 23 của Tống Nhan, Sở Trần thân phận vẫn là con rể của Nhà họ Tống.

Mọi người tức giận nhìn chằm chằm Sở Trần.

“Diệp thiếu biết về sự tồn tại của thỏa thuận ly hôn này.”

Ánh mắt Tô Nguyệt không giấu được vẻ kinh ngạc: “Cha của con cũng đã hứa với Diệp Thiếu Hoàng rằng ông ấy sẽ công khai

việc đã hoàn thành thỏa thuận ly hôn vào bữa tối nay, để mọi người trong giới ỞThiền Thành đều biết rằng con đã trở thành người độc thân.”

“Nhưng bây giờ … “Tô Nguyệt chỉ vào Tống Nhan, ngón tay cô ấy run lên vì tức giận:” Nhan Nhan, con dạy Sở Trần như thế này nào? ”

Tống Nhan ngơ ngác nhìn Sở Trần.

Một thoáng qua đi.

Tống Nhan gật đầu: “Cám ơn.”

Năm nám rôi.

Đây là lần đầu tiên Sở Trần nói “Chúc mừng sinh nhật” với cô.

Đôi mắt Tống Nhan có chút sương mù, nỗi bất bình sâu trong lòng cô chợt tuôn ra.

Khi cô mười tám tuổi, gia đình thuê cho cô một người con rể, người đó còn là một kẻ ngốc.

Cô ấy không có sự lựa chọn.

Hôm nay, khi thời gian năm năm trôi qua, trong nhà cô lại lần nữa thúc ép cô, nóng lòng muốn cô

lấy lòng Thiếu gia Nhà họ Diệp.

“Con ở cái nhà này chỉ là một con tốt thí thôi sao?”

Tống Nhan kìm nén để không cho nước mắt mình chảy xuống, ánh mắt chậm rãi quét qua mọi người, cuối cùng dán chặt vào Tống Thiên Dương: “Cha, năm năm trước cha đã nói với con gái cái gì, cha còn nhớ không?”

Tống Thiên Dương thân thể như bị điện giật, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của con gái mình.

“Nhan Nhan.”

Nhìn thấy đôi mắt Tống Nhan đỏ lên, Tô Nguyệt chậm lại thờ dài: “Thật ra, tuy rằng Nhà họ Tống đã vượt qua khó khăn, nhưng tình hình hiện tại cũng không tốt lắm. Em trai của con vẫn còn nhỏ, Nhà họ Tống vẫn là phải dựa vào ba chị em các con ra một phần sức lực.”

“Ở Thiền Thành, chỉ có một số ít gia tộc có thể so sánh với Nhà họ Diệp.”

Lâm Tín Bình nói, “Diệp Thiếu Hoàng là người đi đầu trong thế

hệ thương nhân trẻ tuổi của Thiền Thànhhiện nay. Phải nắm bắt cơ hội này.”

“Một bên là một tên ngốc và một bên là Diệp Thiếu Hoàng. Sự lựa chọn này có thực sự khó khăn không?”

Chị cả nhà họ Tống không nhịn được nói.

“Điều gì sẽ xảy ra nếu tên ngốc này lấy việc hợp tác với Nhà họ Hạ đổi lấy sự tự do cho Tống Nhan?”

Một giọng nói đột ngột vang lên.

Lại là Sở Trần.

Nhà họ Tống cảm thấy những gì Sở Trần nói hôm nay còn nhiều hơn cả năm năm này.

Hắn thường ngày chấp nhận mọi thứ, nếu không có vấn đề gì xảy ra, hắn chỉ đứng sau Tống Nhan và cười khúc khích.

“Sở Trần, cậu không có tư cách nói ở đây.”

Chồng của cô con gái thứ hai nhà họ Tống Chu Kiếm buột miệng nói.

Chị cả nhà họ Tống cũng nhướng mày: “Hôm nay làm sao mà tên ngốc này tỏ ra khó hiểu thế?”