Chương 24: Không phải là cha ruột 2
Phượng Thiên Vũ nhíu mày, nàng cũng đã nhận ra: "Di nương, đây là?"Liễu Nguyệt đau thương nhìn hai người trong tranh: "Vũ nhi, đây chính là mẫu thân cùng phụ thân của ngươi."
Sau một khắc, Phượng Thiên Vũ khẽ giật mình, cha của nàng không phải là Phượng Tiêu sao?
"Vũ nhi, ta và mẫu thân của ngươi đến từ Đế Hoàng Thành, mẫu thân ngươi là đại tiểu thư của Vân gia, còn ta là đại tiểu thư của Liễu gia, năm đó, chúng ta đối với bên ngoài rất hứng thú, vì vậy chúng ta kết bạn, ra khỏi Đế Hoàng Thành, đi tới Đông Dạ quốc, nàng gặp được phụ thân ngươi, còn ta gặp được Hoàng Thượng, phụ thân ngươi chính là gia chủ Nguyệt tộc Nguyệt Phong, năm đó nàng mang bầu ngươi, về sau không biết đã có chuyện gì xảy ra, nàng lại gả cho Phượng Tiêu, nàng không thể vào cung, Bổn cung nghĩ hết thảy mọi biện pháp để gặp được nàng, khi đó nàng nói, cha ngươi vì cứu nàng, bị Phượng Tiêu giam cầm, không biết giờ đang ở địa phương nào, Phượng Tiêu căn bản không phải cha ruột của ngươi, là Phượng Tiêu lấy cha ngươi uy hϊếp ép buộc nàng phải gả cho hắn, hắn cũng mấy lần muốn chiếm đoạt Nguyệt tộc nên muốn gϊếŧ mẫu thân ngươi, nàng cũng không phải là nữ tử yếu đuối, nàng vốn là cao cấp Linh Tôn, nên Phượng Tiêu không thành công, về sau khi ngươi được sinh ra, ba tuổi khảo nghiệm Linh lực lại là cao cấp Linh Tôn, Phượng Tiêu vì muốn thỏa mãn vinh quang nên tin tức khảo nghiệm của ngươi lập tức vang khắp bốn phía, sau sự kiện kia, Bổn cung biết chắc chắn có quan hệ với Phượng Tiêu."
Liễu Nguyệt nói xong, hai mắt âm độc, Phượng Tiêu, nếu như không phải là ngươi, Vân Thanh cùng Nguyệt Phong làm sao có thể xảy ra nhiều đau khổ như vậy. !
"Đúng rồi, Vũ nhi, ngươi hỏi cái khối hình trăng lưỡi liềm kia nó chính là lệnh bài của gia chủ Nguyệt tộc, di nương đưa cái này lại cho ngươi."
Dứt lời, nàng đi dến một khối đá trên vách tường, hai tay ấn nhẹ lên phiến đá kia, một cái hốc tối liền xuất hiện, lấy ra đồ vật bên trong. Liễu Nguyệt cẩn thận từng li từng tí đem nó đặt trong tay Phượng Thiên Vũ.
Phượng Thiên Vũ nhìn khối ngọc hình trăng lưỡi liềm ở trong tay, nội tâm nổi lên một trận đau thương, trong nháy mắt, ý nghĩ của nàng chính là báo thù, nhưng nàng biết nàng không thể gấp gáp, dù sao di nương cũng đã nói, phụ thân bị hắn bắt đi, có khả năng vẫn còn sống, nàng không thể gấp!
"Di nương, mẫu thân của ta ở đâu? Di nương đem nàng chôn cất ở chỗ nào rồi?"
Phượng Thiên Vũ hỏi, nàng nhớ kỹ Thanh Ngư đã từng nói qua, là di nương hậu táng mẫu thân nàng.
"Vũ nhi, mẫu thân của ngươi cũng chưa chết, khi di nương đem nàng từ Phượng gia mang vào cung, phát hiện nàng vẫn còn một tia khí tức, vì vậy di nương liền để cho hoàng nhi đem mẫu thân ngươi đi đến Vân Sơn, sư phụ của hoàng nhi là một cao cấp Dược Tôn, mấy ngày trước trong thư hoàng nhi gửi cho ta thông báo mẫu thân ngươi rốt cuộc cũng đã tỉnh lại, có thể nói chuyện được rồi."
"Di nương, vậy người có biết phụ thân ta đang bị nhốt ở đâu không?" Phượng Thiên Vũ nhíu mày, từng ngón tay nắm chặt khối ngọc.
"Vũ nhi, di nương cũng phái người đi tìm kiếm ở Phượng gia, sợ Phượng Tiêu phát hiện, vì thế không tìm ra được."
Liễu Nguyệt nói xong, thở dài một hơi: "Cũng không biết Phượng Tiêu đến cùng là đang nhốt Nguyệt Phong ở đâu."
"Thanh Ngư, ngươi biết trong phủ có nơi nào không được đi dến hay không?" Phượng Thiên Vũ nhìn về phía Thanh Ngư, đôi mắt đen nhánh yên tĩnh kia chính là điềm báo cho giông tố sắp nổi lên.
"Tiểu thư, Thanh Ngư cũng không biết, trong phủ cũng không có địa phương nào là không thể đi." Thanh Ngư nhớ lại nói, nàng cũng không nghĩ tới lão gia lại không phải là phụ thân tiểu thư, cũng khó trách lão gia lại đối xử với tiểu thư như vậy.
"Di nương, người yên tâm, Vũ nhi nhất định sẽ tìm được phụ thân." Phượng Thiên Vũ nói xong, nhìn Thanh Ngư nói ra: "Thanh Ngư, chúng ta về trước đi, nhìn xem có thể tìm ra chút đầu mối gì không?"
"Di nương, Vũ nhi xin đi trước."
Liễu Nguyệt nhẹ gật đầu, bây giờ Vũ nhi đã trưởng thành, không còn là tiểu cô nương năm đó nữa rồi, nàng tin tưởng nhất định Vũ nhi có thể tìm được phụ thân của nàng, lập tức nói ra: "Ngươi đi đi."
Ra khỏi cung Phượng Nghi, Phượng Thiên Vũ mang theo Thanh Ngư đi thẳng đến cửa Bắc, lại không nghĩ….
Ở cửa Bắc, một bóng dáng màu trắng đứng ở nơi đó, khuôn mặt tuấn mỹ che kín hơi mù.
Phượng Thiên Vũ con mắt một mảnh lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, ngước mắt nhìn về phía Đông Ngự Phong. .
Phượng Thiên Vũ không khỏi nheo mắt, trong đầu đều là dấu chấm hỏi (???)? Đông Ngự Phong tại sao lại ở chỗ này?
"Tam vương gia, cửa Đông ở phía bên kia, ngươi ở nơi này làm cái gì?" Phượng Thiên Vũ nhíu mày nhàn nhạt hỏi, nàng vẫn nên nhanh chóng trở về.
Đông Ngự Phong nghe vậy, trong lòng mang theo một cỗ nộ khí không biết tên, nói ra: "Bổn vương đang đợi ngươi."
"Đợi ta?" Phượng Thiên Vũ ngây ngẩn cả người, lập tức hỏi: "Tam vương gia tìm ta có chuyện gì sao?"
Đông Ngự Phong tiến lên vài bước, vung tay lên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phượng Thiên Vũ, Thanh Ngư muốn tiến lên ngăn cản, bị Phượng Thiên Vũ khoát tay chặn lại, ngăn cản Thanh Ngư.
Đông Ngự Phong híp nửa mắt, hàn quang trong mắt lưu động: "Phượng Thiên Vũ, tại sao ngươi phải lừa gạt bổn vương để bổn vương từ hôn ngươi?"
Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu, trong mắt mang theo tia châm chọc: "Tam vương gia ngươi suy nghĩ nhiều rồi, là chính ngươi từ hôn, sao lại nói ta cố ý lừa ngươi?"
"Phượng Thiên Vũ, nếu như ngươi nói với bổn vương rằng ngươi không phải ngốc cũng là một võ giả, bổn vương làm sao có thể từ hôn với ngươi."
Phượng Thiên Vũ bỏ qua tay Đông Ngự Phong, mang theo ý cười nhạo:"Tam vương gia, bây giờ ngươi đứng đây để trách móc ta sao?"
"Tam vương gia đừng quá tự tin như vậy, Tam vương gia hãy nhớ kỹ ngày hôm đó ngươi tới từ hôn ta, chính ta cũng muốn như vậy."
Đông Ngự Phong cũng thật là có ý tứ rồi, nếu như trước kia hắn thật sự thích nàng, cần gì phải để ý nàng có ngốc thật hay không, nếu không yêu thích, chắc chắn là sẽ từ hôn rồi.
"Tam vương gia không phải người rất mong muốn từ hôn với ta sao? Hiện tại đạt được ước muốn, như thế nào ngược lại tìm ta gây phiền phức?"
Hàn ý lấp đầy hai mắt của Đông Ngự Phong: "Phượng Thiên Vũ, về sau đừng để bổn vương trông thấy ngươi." Dứt lời hất tay áo lên đi ra ngoài hoàng cung.
"Tiểu thư, Tam vương gia cũng thật quá đáng đi, rõ ràng là muốntừ hôn với tiểu thư, bây giờ lại nói tiểu thư lừa gạt hắn."
Thanh Ngư bất mãn nói, Tam vương gia thực đáng ghét, trước kia thấy tiểu thư có chút ngây dại luôn tìm cách muốn từ hôn, hiện tại tiểu thư tốt rồi, cũng đã từ hôn rồi, lại quay sang trách tiểu thư lừa gạt hắn, đúng thật là một vị Vương gia có “phong thái” mà. Hừ
"Thanh Ngư, đi thôi."
Phượng Thiên Vũ nói xong cất bước đi đến cửa Bắc.
Thanh Ngư nghe vậy liền đi theo, hai người ra khỏi Hoàng Cung trực tiếp về Phượng phủ.
Còn chưa tới trúc uyển, Phượng Thiên Vũ đã nghe được tiếng ồn ào.
"Tiểu tử, đồ nhi của ta đến khi nào mới trở về đây?" Hàn Duệ nhìn chằm chằm vào Mạc Sầu, nóng nảy hỏi, hắn cũng đã chờ lâu như vậy rồi, đồ nhi vẫn còn chưa có trở lại, bất quá hắn tin tưởng vào năng lực của đồ nhi của hắn, nên cũng không lo lắng lắm.
"Tôn Giả, ta cũng không biết tiểu thư lúc nào mới về." Mạc Sầu nhìn Hàn Duệ, bất đắc dĩ nói.
"Sư phụ, ta không phải là để Mạc Sầu nói cho ngươi biết không cần chờ ta, ta sẽ đi tìm ngươi sao?" Phượng Thiên Vũ đi vào sân nhỏ, nhìn Hàn Duệ.
Lúc Thanh Ngư trông thấy Hàn Duệ, hai tay chống nạnh, tức giận nói: "Lão đầu, nguyên lai là ngươi a!"
Phượng Thiên Vũ kinh ngạc, nhìn tư thế của Thanh Ngư, hình như là nàng cùng sư phụ có thù oán a!
Hàn Duệ sắc mặt nghiêm túc: "Tiểu nha đầu, lá gan ngươi cũng không nhỏ, dám hung hăn với ta?" Sau đó lại nhìn về phía Phượng Thiên Vũ, làm bộ dáng vô cùng đáng thương, ủy khất nói: "Đồ nhi, nha đầu kia là ai, nàng hung hăng với sư phụ, sư phụ rất sợ a"
Thanh Ngư thấy vậy, phẫn nộ chạy lên: "Hôm nay ta không chỉhung hăng với ngươi, ta còn muốn đánh ngươi nữa." Dứt lời, đang chuẩn bị động thủ, liền bị Phượng Thiên Vũ ngăn cản.