Quá trình ghi hình không nhanh cũng không chậm, chương trình tạp kỹ sau khi biên tập có độ dài một tiếng rưỡi, ghi hình từ sáng đến chiều.
Đồ Cửu đói bụng, kiên nhẫn chờ đến khi kết thúc, nhìn vào chiếc điện thoại không chụp được một tấm ảnh nào, đột nhiên phản ứng lại.
Không đúng à?
Nếu muốn chụp ảnh đen tối thì phải theo dõi khi đối phương đi công tác riêng mới đúng!
Bây giờ ngồi đây xem đối phương ghi hình chương trình tạp kỹ trước bao nhiêu người thì chụp được gì?
Nhiều nhất là chụp được vài tấm ảnh xấu xí.
Y thật sự bị tên kia dắt mũi!
Thấy khán giả vừa tán gẫu vừa ra về, vừa nói gì đó vừa nhìn mình, Đồ Cửu không nhịn được mím môi: “Văn Châu, hôm nay làm phiền cô rồi, tôi mời cô ăn cơm nhé?”
“Ăn cơm à? Vừa hay tôi cũng đói rồi.”
Người đàn ông cao lớn không biết từ lúc nào đã tiến lại gần, cánh tay đè lên vai gầy của thanh niên.
Đồ Cửu không kiên nhẫn hất tay anh ra: “Nặng chết đi được!”
Y khó chịu tránh xa đối phương một chút: “Anh có thể chú ý khoảng cách xã giao không?”
“Sao thế?” Bách Lý Đình không buông tha tiến lại gần y, thậm chí còn được voi đòi tiên ôm eo y: “Bạn trai nhanh chóng trở mặt không nhận người như vậy sao?”
“Bách Lý Đình, tôi cảnh cáo anh, anh đừng có làm tôi buồn nôn!”
Đồ Cửu nhíu mày ghét bỏ, hạ giọng cười lạnh: “Nếu tôi cong, còn đến lượt anh sao?!”
“Buông ra!”
Nhìn hai người công khai tán tỉnh nhau, tâm trạng của Giản Văn Châu vô cùng phức tạp, người đẹp đi với chó dữ, có hơi phí phạm.
Nhưng cô sẵn sàng tôn trọng lựa chọn của bạn mình.
“Cái đó…”
Cô bồn chồn sờ tai: “Tôi còn có việc, Cửu Cửu lần sau cậu mời tôi ăn cơm nhé.”
“Vừa hay Bách Lý đến rồi, hai người đi ăn cùng nhau đi! Tôi đi trước!”
“Văn Châu!”
Đồ Cửu vừa gọi một tiếng, bóng dáng của cô gái đã vội vàng biến mất ngoài cửa.
Y không khỏi nhíu chặt mày: “Kỳ lạ thật.”
“Gọi thân mật vậy à?” Bách Lý Đình chua chua hỏi: “Hai người có quan hệ gì?”
“Anh là ai? Lo nhiều thế?!”
Đồ Cửu tức giận kéo bàn tay to trên eo mình: “Buông ra!”
“Không buông!”
“Buông không, không buông tôi đánh anh đấy!”
“Có đánh cũng không buông!”
“Mẹ kiếp, đau chết mất! Tôi đánh anh thật đấy!”
“Đau lắm à? Để tôi xem nào…”
“Xem cái gì, cút đi!”
“Á! Cậu thật sự đánh tôi à!”
“Thì sao!”
...
“Gâu gâu!”
“Hôm nay tôi đến phim trường đóng phim, có một vai khách mời, cần quay khoảng ba ngày.”
Đồ Cửu chán nản nằm vật ra ghế sofa, sờ thấy điện thoại liền nhìn một cái.
Y thở dài, vô hồn buông tay xuống.
Đi cũng chẳng chụp được gì...
Theo dõi Bách Lý Đình năm ngày, tên kia ngoài công việc thì chỉ có tập thể hình, hoàn toàn không có bữa tiệc liên hoan nào dễ lộ tẩy.
Hơn nữa!
Y đá một cái vào gối ôm, tức giận lật người.
Không biết tại sao, bất kể mình trốn ở đâu, tên kia đều có thể lôi y ra.
Mấy ngày nay y đâu phải đi theo dõi, mà là trở thành trợ lý rồi!
Bị ép phải cùng đối phương chạy bộ, tập thể hình, ghi hình chương trình, ăn cơm...
Cảm thấy năm mươi triệu cũng không kí©ɧ ŧɧí©ɧ được động lực của y nữa...
Bách Lý Đình nhìn một vòng phim trường, không khỏi nhíu mày: “Không đến à?”
Phim trường không cần nhờ người trà trộn vào, lần này là thật sự từ bỏ rồi sao?
Năm mươi triệu chỉ có sức hấp dẫn như vậy thôi sao?
Anh bất lực nghĩ, tên này khá là giàu sang không thể dâʍ ɭσạи nhỉ?
Đang suy nghĩ xem làm thế nào để dụ chú chó săn nhỏ đến thì đạo diễn ở không xa đột nhiên gầm lên một tiếng, hung hăng mắng to.
“Hoãn đến ngày mai! Bố đây có phải nể mặt anh ta hay không! Bách Lý đều đến chờ rồi, anh ta còn bày đặt làm ngôi sao lớn cái gì! Bảo anh ta cút cho tôi!”
Nghe được vài câu, đột nhiên hai mắt anh sáng lên, bước tới gần: “Đạo diễn Chu, là Mặc Nhiễm không đến được sao?”
Chu Văn Kiệt thở dài: “Đúng vậy, diễn viên phù hợp với vai diễn này rất khó tìm…”
Mặc dù miệng mắng rất sướиɠ nhưng trong lòng lại rất sốt ruột, một vai diễn chỉ xuất hiện ba lần nhưng ông ấy phải lật tung nửa giới giải trí mới tìm được diễn viên tạm ưng ý, bây giờ xảy ra sơ suất bắt ông ấy tìm lại một người nữa, nhất thời có chút khó khăn.
E rằng ngôi sao nhỏ kia chính là nắm chắc điểm này, mới ngang nhiên đóng phim khác.
Bách Lý Đình không khỏi bật cười: “Tôi vừa hay có một người thích hợp…”
Anh mở album ảnh trên điện thoại, mở một bức ảnh: “Ông xem cậu ta thế nào?”
Nhìn bức ảnh đó, hai mắt Chu Văn Kiệt lập tức sáng lên.
...
“Gâu gâu!”
“Lại có chuyện gì?’
Đồ Cửu vô lực mở cửa xe, ném mình lên xe, chậm rãi mở điện thoại: “Chưa từng thấy ai thúc giục chó săn theo dõi như vậy…”
“Có việc kiếm thêm, đến không?”
“Một trăm triệu.”
Thanh niên vô hồn lập tức ngồi thẳng dậy, gọi điện cho đối phương: “Việc gì kiếm thêm?!”
Người bên kia không nhịn được cười một tiếng: “Khách mời một vai diễn.”
Đồ Cửu nhíu mày, lại có chút chán nản: “Đóng phim à…”
“Chỉ có ba cảnh, cộng lại thời lượng xuất hiện không quá năm phút nhưng có thể nhận được một trăm triệu.”
Người đàn ông nhẹ giọng dụ dỗ: “Trước đây cậu ghi hình chương trình tạp kỹ, mặc dù lúc đầu không thích ứng nhưng sau đó không phải hoàn toàn không có vấn đề sao?”
“Dù sao cũng đến thử xem, đây là một phút hai mươi vạn…”
Nói cũng đúng.
Đồ Cửu suy nghĩ một lúc, vẫn dứt khoát đồng ý: “Tôi đến ngay!”
Thử thì cũng không mất gì, so với năm mươi triệu tạm thời còn xa vời thì một trăm triệu trong tầm tay này thực tế hơn nhiều.
….
“Cậu ta đồng ý rồi?”
Thấy Bách Lý Đình cúp điện thoại, Chu Văn Kiệt căng thẳng hỏi.
“Đồng ý rồi.”
Bách Lý Đình cười nói: “Cậu ấy là người ngoài ngành, chưa từng đóng phim, còn phải làm phiền đạo diễn Chu kiên nhẫn một chút.”
“Có vấn đề gì thì nói thẳng với tôi, có tức giận thì mắng tôi cũng được, cậu ấy nhát gan…”
“Yên tâm, yên tâm.” Đạo diễn Chu vội vàng cười nói: “Với khuôn mặt đó của cậu ta, cho dù chỉ biết đếm một hai ba, đứng ở đó cũng đủ rồi, tôi sẽ không lấy tiêu chuẩn trong ngành để yêu cầu cậu ta.”
Mọi người đều nói Bách Lý Đình tính tình nóng nảy, nhưng không ngờ anh còn có thể nói những lời quanh co lòng vòng như vậy?
Nghĩ đến người trong bức ảnh, ông ấy liền nháy mắt với anh, tò mò hỏi: “Hai người là quan hệ gì?”
Bách Lý Đình chỉ cười một tiếng, đùa giỡn nói: “Ông đoán xem?”
Chu Văn Kiệt cười lắc đầu, trong lòng đã hiểu được đôi chút.
Nếu là anh em họ hàng hay thậm chí là bạn bè bình thường thì không cần phải kiêng dè gì cả, cứ nói thẳng là được.
Đằng này tên này lại mơ hồ, tránh không trả lời, rõ ràng là có chuyện!
Thấy đạo diễn Chu hiểu ý đi rồi, Bách Lý Đình đắc ý nhướng mày, đạo diễn Chu là cái loa phóng thanh nổi tiếng trong giới, xem ra không lâu nữa, mọi người sẽ biết chú chó săn đã có chủ.
...
Hệ thống trong không gian bí ẩn thở dài tiếc nuối: [Xem ra không thể kéo cốt truyện về được rồi.]
Lại có việc kiếm thêm rồi!
Đạo Trời nhíu mày, nghi ngờ nhìn nó: “Sao tôi thấy cậu lại vui thế nhỉ.”
[Anh có ý gì?!] Hệ thống không thể tin được mà nhảy dựng lên: [Chẳng lẽ cốt truyện sụp đổ là lỗi của tôi sao?!]
“Tại sao ký chủ của cậu lại đồng ý với cuộc cá cược đó?” Đạo Trời nghi ngờ hỏi: “Từ ngày Tề Nhiên bị đuổi việc, tôi đã muốn hỏi rồi, có phải anh ta cố tình phá hoại không?”
[Không thể nào!] Hệ thống phủ nhận chắc nịch: [Anh tự xem thiết lập nhân vật pháo hôi đi, anh ta hoàn toàn không thể từ chối cuộc cá cược này, huống hồ người đưa ra điều kiện trước là nam chính, anh còn có mặt mũi trách ký chủ?]
Nó hừ lạnh một tiếng: [Còn không phải do nam chính háo sắc của anh, vừa nhìn thấy khuôn mặt của ký chủ thì đã lập tức quên mất cặp đôi của mình rồi sao!]
Đạo Trời im lặng một lúc, đau khổ ôm đầu: “Phải làm sao bây giờ!”
Từ khi nam chính trúng thuốc theo Tề Nhiên về nhà mà chỉ đơn thuần ngủ lại một đêm, cốt truyện đã dần dần đi chệch hướng, cho đến bây giờ nam chính xác định tình cảm với pháo hôi đã hoàn toàn sụp đổ.
Nó sắp toang rồi sao!
Hệ thống không để lộ dấu vết giấu đi nụ cười, bay đến trước mặt đối phương, dụ dỗ nói: [Anh muốn tiếp tục tồn tại không...]
Nhìn thấy Đạo Trời ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy mong đợi, nó lộ ra vẻ ôn hòa: [Tôi có cách nè.]