Động tác của Thẩm Yến Chi đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn về phía Quý Dĩ Ninh, trong nháy mắt, đồng tử bất giác co rụt lại một chút.
Anh ta chưa từng thấy Quý Dĩ Ninh như vậy, cả người tràn ngập tuyệt vọng và đau khổ, giống như một con búp bê gốm sứ tinh xảo, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
Anh muốn cô, muốn đến phát điên.
Nhưng đồng thời, trong lòng anh ta cũng có một giọng nói đang nói cho anh ta biết, nếu như anh ta thật sự muốn cô thì giữa bọn họ hoàn toàn xong rồi.
Thẩm Yến Chi gắt gao nhìn chằm chằm cô, tay ôm eo cô siết chặt lại, đáy mắt hiện lên sự giãy dụa.
Ước chừng qua hơn mười giây, anh ta đột nhiên buông cô ra, đứng dậy xuống giường rồi bước nhanh rời đi.
"Phanh!"
Cửa phòng ngủ bị đập mạnh, tiếng đóng cửa thật lớn khiến Quý Dĩ Ninh bất giác run rẩy, tay ôm chăn cũng bất giác siết chặt.
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Yến Chi đều không hề trở về.
Quý Dĩ Ninh gọi cho anh ta mấy cuộc điện thoại, muốn anh ta trở về nói chuyện ly hôn, nhưng anh ta không hề đáp lại.
Rất nhanh đã đến cuối tuần, Quý Dĩ Ninh đang ở trong phòng khách gửi sơ yếu lý lịch chuẩn bị tìm việc làm, cửa biệt thự đột nhiên vang lên một tiếng, Thẩm Yến Chi từ cửa đi vào.
Vài ngày không gặp, hình như anh ta đã tiều tụy đi không ít.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có chút trầm mặc.
Vẫn là Quý Dĩ Ninh phá vỡ sự yên tĩnh trước, cô khép máy tính lại rồi đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta.
"Anh đã trở lại rồi thì chúng ta nói chuyện ly hôn đi."
Thẩm Yến Chi nhíu nhíu mày, "Anh nói rồi, anh sẽ không ly hôn, hôm nay trở về là vì nhắc nhở em, đêm nay phải về nhà cũ ăn cơm."
Thẩm gia một tháng có một bữa cơm gia đình, từ sau khi kết hôn cùng Thẩm Yến Chi, hai người mỗi tháng đều phải trở về nhà cũ một chuyến.
Người Thẩm gia cũng không dễ ở chung lắm, không quá để ý đến cô, mỗi lần qua đó Quý Dĩ Ninh đều bị người khác làm khó dễ cả ngoài sáng lẫn trong tối.
Trước kia cô còn có thể an ủi chính mình rằng chỉ cần Thẩm Yến Chi yêu cô là đủ rồi, những người khác cô cũng không cần để ý, nhưng ngày đó, sau khi nhìn thấy cảnh tượng kia, cô không thể tự mình lừa gạt mình nữa.
"Tôi không muốn đi, anh tự mình đi đi."
Thần sắc Thẩm Yến Chi có chút bất đắc dĩ, trong mắt cũng mang theo một tia không kiên nhẫn.
"Quý Dĩ Ninh, rốt cuộc em muốn ầm ĩ tới khi nào?"
Mấy ngày nay anh ta vẫn làm như không thấy điện thoại và tin nhắn của cô, chính là muốn cô tỉnh táo lại, không nghĩ tới bây giờ vẫn giống như trước.
"Tôi không có nháo, tôi chỉ muốn ly hôn với anh."
Nghe được hai chữ ly hôn, một chút kiên nhẫn cuối cùng của Thẩm Yến Chi cũng tiêu hao hầu như không còn, ánh mắt nhìn Quý Dĩ Ninh như là đang nhìn cái gì đó rất kỳ quái.
"Từ sau khi kết hôn với anh, em đã không đi ra ngoài làm việc nữa, ly hôn rồi em lấy cái gì để sống? Công ty nào muốn nhận em?"
"Dĩ Ninh, em đã không còn là cô gái mười bảy mười tám tuổi nữa, bây giờ em đã hai mươi tám rồi, có thể trưởng thành một chút được không?"
"Anh là tổng giám đốc của Thẩm thị, ở bên ngoài sẽ gặp phải đủ loại cám dỗ, có đôi khi ngăn cản không được cũng là bình thường, nhưng những người phụ nữ kia tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến vị trí của Thẩm phu nhân em, em còn muốn thế nào nữa?"