Hai người lúng túng trò chuyện trong hai phút, Vu Kha rốt cuộc cũng biết đối phương là một minh tinh, loại có thể vừa hát vừa nhảy. Có vẻ như mức độ nổi tiếng khá cao, anh ta nói được đoàn làm phim mời anh ta đến làm khách mời.
Trương Mộc Lâm cuối cùng cũng biết người thiếu niên trước mặt, người đặc biệt thanh tú và ngoan ngoãn, là một diễn viên tân binh.
“Hóa ra cậu đóng vai u Khi Ngữ, thật đúng là rất thích hợp. Ồ, chúng ta quan tâm lẫn nhau một chút, thế nào?”
Vu Kha mặt vô biểu tình nói: "Được." Kỳ thật cậu cũng không có nghĩ tới chuyện này, chỉ mới quen nhau vài phút liền follow lẫn nhau, người này quá quen thuộc. Bất quá, nó không cảm thấy quá khó chịu, vì vậy vẫn miễn cưỡng thêm bạn bè.
Trương Mộc Lâm lại không có đem miễn cưỡng để trong lòng, ở trong mắt anh, Vu Kha chính là một đứa trẻ, đặc biệt là một đứa trẻ rất đẹp trai. Chà, anh ấy thích kiểu trẻ con đơn thuần và khiêm tốn như thế này.
Có đôi khi mối quan hệ giữa người với người chính là có sự kỳ diệu như vậy, và bạn có thể không có bất kỳ hảo cảm hay giao tình nào với một số người ngay khi đã làm việc cùng nhau trong nhiều năm. Một số người lại có thể cảm thấy như một người bạn cũ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Vì vậy, anh dùng giá đỡ để cố định điện thoại di động phát sóng trực tiếp để ở trên bàn, sau khi chắc chắn rằng mình và Vu Kha có thể được thu vào, anh hướng về camera thả cái hôn gió: “Chờ tôi, tôi sẽ kết bạn trước.”
Sau đó, anh ta nửa điểm cũng không để ý tới cơn mưa bình luận cùng quà tặng tràn ngập màn hình. Trực tiếp lấy điện thoại cá nhân ra và vô cùng thích thú chạy đến chỗ của Vu Kha.
“Nào, chúng ta hãy kết bạn lẫn nhau đi!”
Vu Kha lấy điện thoại di động ra, click mở màn hình, giây tiếp theo "Oh" một tiếng.
"Sao thế sao thế?" Trương Mộc Lâm đột nhiên nghe cậu kêu lên một tiếng thảm thiết như vậy, vội vàng chạy tới nhìn xem. Kết quả liền phát hiện, trên màn hình là dòng chữ nhắc nhỡ "GAME OVER" màu đỏ tươi như máu của trò chơi 《Bá Vương》.
Anh ta không thể không cười ra tiếng: "Cậu cũng đang chơi trò này à, tôi cũng chơi. Nhưng hình như kỹ năng của cậu không được tốt lắm, sao có thể lại chết thảm như vậy, không còn một giọt máu. Tôi nói cho cậu biết, tôi chơi rất là tốt, và hiện tại đang ở cấp bậc hoàng kim, vừa mới đánh thắng người chơi cấp Thần. Chính là "một con cá" được xếp hạng trong top 10....."
“Đúng rồi, tên cậu trong trò chơi là gì? Lát nữa tôi sẽ đưa cậu đi cùng.”
Vu Kha yên lặng bấm vào dòng chữ lớn màu đỏ trên màn hình, sau đó nhấp vào trang chủ của mình đưa cho Trương Mộc Lâm xem.
Trương Mộc Lâm chỉ nhìn thoáng qua, liền yên lặng nuốt nước miếng. Chỉ thấy ID ghi "một con cá" ở trên đó, cấp bậc là Thần cấp..…
Chết tiệt, đây không phải là người chơi cấp Thần mà anh ta đánh bại lúc ở trên xe bảo mẫu sao?! Lúc đó anh ta đang phát sóng trực tiếp chơi một trò chơi, kết quả đối phương bên kia có một người chơi cấp Thần. Lúc đó anh tưởng mình chắc chắn sẽ chết, ai biết đối thủ cấp Thần lúc đầu đặc biệt hung hãn, kết quả chỉ sau vài phút lại đột nhiên đứng bất động.
Vì vậy, anh ta nhân cơ hội này, âm thầm gϊếŧ chết đối thủ, còn bởi vì vượt cấp gϊếŧ người chơi cấp Thần nên được vinh danh trên hệ thống thông báo của trò chơi. Vì lý do này, anh còn đặc biệt vui vẻ ở phòng phát sóng trực tiếp phát liền mấy bao lì xì màu đỏ cho người hâm mộ đang xem phát sóng.
Kết quả...... Anh ngẩng đầu lặng lẽ nhìn thoáng qua Vu Kha, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt của đứa nhỏ đang tối sầm.
“Không phải, tôi không phải cố ý..... Không đúng, tại sao lúc đầu cậu đang đánh rất tốt nhưng sao đó lại ngừng di chuyển trong vài phút! Hơn nữa lúc đó cậu đang đứng đối diện với tôi, và nếu tôi không đánh cậu, tôi liền sẽ trở thành phản đồ trong đội không phải sao? Cho nên cậu vì sao đang đánh liền không còn động tĩnh?”
Vu Kha ủy khuất nói: “Tôi không cẩn thận ngủ quên mất.....”
"......" Trương Mộc Lâm hồi tưởng một chút, trên đường đến đoàn làm phim anh đang chơi một trò chơi, khoảng cách hiện tại hẳn là đã qua 40 phút. Khi thời điểm anh ta tiến vào, đứa nhỏ vừa lúc đang ngủ, thời gian quả thật đúng lúc.
Vì thế anh vươn tay sờ sờ mái tóc mềm mại của Vu Kha, xúc động nói: “Đây đều là định mệnh....... Quên đi, coi như đền bù, tối nay anh đãi em một bữa cơm được không? Sau đó em lại mang anh đánh một chút trong trò chơi.”
Vu Kha nửa điểm không khách khí gật gật đầu: “Tôi muốn ăn K Ký, còn có mì gói.”
“......Từ từ, K Ký liền được đi, nhưng như thế nào còn ăn mì gói? Anh Mộc tôi mờ khách, cậu liền muốn ăn K Ký cùng mì gói?”
“Tôi chỉ muốn ăn mì gói, các bạn trong lớp đều nói mì gói Trung Quốc là mỹ vị thần kỳ nhất, tôi trước nay chưa từng ăn qua đâu!”
Vu Kha là đang nói sự thật, bởi vì thiếu hụt bẩm sinh, nên chế độ ăn uống của cậu đã được gia đình kiểm soát chặt chẽ từ khi còn nhỏ. Cậu hầu như chỉ thấy đồ chiên, mì ăn liền và những thứ tương tự trên TV. Hiện tại rốt cuộc có người đãi cậu ăn, thật tốt quá!
“.....”
Trương Mộc Lâm vẫn là cuối cùng mang theo Vu Kha đi ăn K Ký, Vu Kha thật sự cũng không một chút khách khí gọi tất cả những món ăn ngon mà cậu từng nghe nói. Sau đó, dưới ánh mắt sững sờ của Trương Mộc Lâm, bình tĩnh nói: “Bạn học của tôi nói những món này rất ngon, đợt lát nữa ăn không hết tôi lại gói hết về nhà, ngày mai tiếp tục ăn.”
“Anh hai, mấy món này không thể để quá lâu, chưa kể để lâu không những không ngon mà còn làm hỏng dạ dày. Nếu không như vậy đi, chúng ta trước tiên gọi mấy món đi, lần sau lại gọi thêm mấy món khác nữa, cho đến khi ăn hết các món có ở đây, được không?”
Vu Kha suy nghĩ một lúc, đồng ý.
Bữa cơm này, Vu Kha ăn đến trong lòng cảm thấy mỹ mãn. Sau khi ăn uống no đủ, cậu lại cùng Trương Mộc Lâm follow Weibo lẫn nhau, thêm cả Wechat. Sau đó, hai người lại mở trò chơi, thống khoái ngược một đống người trong game.
Tình bạn giữa các chàng trai luôn phát triển dễ dàng một cách khó hiểu. Đôi khi là một cuộc cãi vã, đôi khi là một trò đùa, đôi khi một trò chơi có thể khiến hai người không quen biết nhau trở thành bạn bè hoặc thậm chí là bạn tốt.
Vu Kha coi Trương Mộc Lâm như một người bạn, nhưng Trương Mộc Lâm không chỉ xem Vu Kha là bạn mà còn đem cậu trở thành thần tượng. Người chơi xếp hạng top 10 danh hiệu thật không phải giả, thao tác kia thật quá trơn tru! Trương Mộc Lâm thậm chí còn gọi Vu Kha là "sư phó" hai lần trong trò chơi. Tuy nhiên, người gọi thì không ý thức được, còn người được gọi cũng không cảm thấy khó chịu.
Khi hai người chơi xong và thoát khỏi trò chơi, họ mới phát hiện trên điện thoại di động của nhau có vài cuộc gọi nhỡ.
Hai người nhìn nhau, đều có một dự cảm không tốt.
Trương Mộc Lâm thật cẩn thận cầm lấy điện thoại lên, cẩn thận gọi vào đầu số bên kia là một trong những trợ lý của anh. Ngay khi cuộc gọi được kết nối, trợ lý đã sốt ruột hỏi địa chỉ hiện tại của anh.
Vu Kha cũng cầm lấy di động bấm gọi lại, trong thanh âm lộ một chút chột dạ với người bên kia đầu dây: “Đạo diễn Kha, con đang ở cùng anh Mộc ăn một bữa cơm.....”
Đạo diễn Kha ở bên kia đưa ra đủ các loại chỉ trích. Có trời mới biết ông đã lo lắng tới mức nào khi quay lại phòng nghỉ và phát hiện cậu con trai út không có ở đó. Đây là lần đầu tiên con trai ông đến trường quay. Thằng bé không quen với nơi này. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?
Tình cờ, trợ lý của Trương Mộc Lâm, người cùng ông vào phòng nghỉ lúc đó nói rằng nghệ sĩ của anh cũng đã mất tích, chỉ để lại chiếc điện thoại di động trên bàn vẫn đang phát sóng trực tiếp. Điện thoại thì có, nhưng người thì không. Trợ lý nhỏ thiếu chút nữa là phát điên.
Cũng may trợ lý nhỏ tương đối lý trí, thông minh hỏi những người hâm mộ còn lưu lại trên phát sóng trực tiếp và biết được nghệ sĩ nhà mình đã bắt cóc Vu Kha đến K Ký.
Thế là họ lập tức gọi riêng cho hai người, kết quả cả hai đều không bắt máy!
Đạo diễn Kha thiếu chút nữa chạy đi báo nguy, còn trợ lý nhỏ thiếu chút nữa cũng gọi cho người đại diện. Người đại diện của Trương Mộc Lâm tính tình không được tốt lắm, nếu mà biết chuyện này, trợ lý của anh ta rất có thể sẽ mất việc.
May mắn thay, khi cả hai vừa quyết định xong, hai tên mất tích đã gọi điện thoại trở lại.
Trương Mộc Lâm cùng Vu Kha hai người trong lòng khó chịu trở về đoàn phim, mỗi người đều bị phê bình một hồi, cũng coi như cùng chịu hoạn nạn chung..…
Đêm đó, năm trong số mười hot search hàng đầu trên Weibo đều có liên quan tới Trương Mộc Lâm. Cái tên "Vu Kha" lần đầu tiên cũng trở thành chủ đề tìm kiếm nóng.
#Trương Mộc Lâm phát sóng trực tiếp kết giao với tiểu ma mới#
#Trương Mộc Lâm để quên phát sóng trực tiếp#
#Trương Mộc Lâm cùng Vu Kha đi ăn K Ký#
#Mộc Ca Vu Kha nhị tam sự#
Nhị tam sự: Hai ba sự tình
.....…
Ngày hôm đó, Trương Mộc Lâm có thói quen kiểm tra Weibo trước khi đi ngủ liền phát hiện ra, người bạn tốt mà anh mới theo dỗ kia, chưa bao giờ đăng bài trên Weibo. Trong số người theo dõi chỉ có anh và đạo diễn Kha.
Anh lặng lẻ đăng bài trên Weibo.
[ trương mộc lâm V: @Vu kha bật đèn tối trước khi đi ngủ# hình minh hoạ#]
Bức ảnh hôm nay được anh lén chụp, Vu Kha cầm cái hamburger ăn vui vẻ, thậm chí khóe mắt cũng không liếc anh một cái, thấy cậu ăn ngon như vậy, và trông rất ưa nhìn, anh liền bí mật chụp lén.
Sau khi đăng lên Weibo, anh lẳng lặng chờ một lúc, rồi soát bình luận. Kết quả, những bình luận hiện lên đều là người hâm mộ để lại, cậu nhóc cũng không trả lời anh ta chút nào.
Vì vậy anh lướt qua Weibo một hồi, có chút thất vọng. Sau đó nhịn không được lại nhìn bình luận. Lúc này đứa trẻ kia cũng trả lời anh.
[ Vu Kha V: không được, ăn hư bụng ]
Trương Mộc Lâm lập tức lo lắng hỏi câu có nghiêm trọng không, đối phương không có trả lời, vì thế anh lập tức mở video Wechat với Vu Kha.
Đoạn Video nhanh chóng được kết nối, rất nhanh bóng dáng Vu Kha đã xuất hiện trên màn hình. Chỉ là đứa trẻ đang nằm co ro trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt ửng đỏ. Biểu tình khuôn mặt ủy khuất lại càng nhiều ủy khuất hơn.
"Em đang ở bệnh viện nào, nghiêm trọng không, anh đến xem em." Trương Mộc Lâm không ngừng hỏi.
"Tôi sắp tiêm xong rồi, một hồi liền về nhà." Đại khái là thân thể suy yếu, thanh âm của Vu Kha rất nhẹ và khàn, mang theo tí giọng mũi.
Lúc này Trương Mộc Lâm mới chú ý tới Vu Kha không mặc quần áo bệnh viện, cho thấy cậu không cần phải nằm viện. Anh đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hỏi: “Là tiêu chảy sao?”
Vu Kha lắc đầu: “So với cái đó thảm hơn nhiều, đau dạ dày.”
Trương Mộc Lâm lập tức tự trách nói: "Thật xin lỗi, điều do anh...." Tại sao lại mang đứa nhỏ này đến ăn cái gì mà K Ký.
"Cái này có gì liên quan tới anh, là tôi chính mình muốn ăn ở K Ký. Cho dù anh không dẫn tôi đi ăn, tôi cũng sẽ lén lút ăn. Vì vậy đừng tự trách mình, muốn trách hãy trách dạ dày tôi quá yếu.
Ruột và dạ dày của Vu Kha từ khi sinh ra đã cực kỳ mỏng manh, hấp thu chất dinh dưỡng không tốt lắm. Điều này cũng dẫn đến việc cho dù lượng cơm của cậu không hề nhỏ hơn các cậu bé cùng tuổi nhưng cậu vẫn không bao giờ tăng cân.
Trương Mộc Lâm ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn là có chút đau lòng và tự trách. Có lẽ vì đứa trẻ này trông rất đáng thương. Anh suy nghĩ một chút, chụp ảnh màn hình rồi cùng đứa trẻ nói chuyện hết nửa ngày.
Mãi cho đến khi một giọng nam trầm thấp gọi Vu Kha, Vu Kha mới chậm rì rì từ trên giường đứng dậy, nói lời tạm biệt với Trương Mộc Lâm ở đầu bên kia.
Trương Mộc Lâm cũng mỉm cười và nói tạm biệt, nhưng anh luôn cảm thấy giọng nam vừa rồi nghe rất quen. Trong một khoảng thời gian, lại nhớ không nổi là đã nghe ở đâu.
Anh lắc lắc đầu, chỉ là một giọng nói mà thôi, sau phải để bụng. Anh ấy quay lại và đăng ảnh chụp màn hình lên Weibo và chú thích cho nó.
[ Trương Mộc Lâm V: Tuy rằng nguyên nhân gây ra không ở tôi, nhưng khi nhìn bộ dáng nhỏ bé đáng thương vẫn là cảm thấy đau lòng cùng tự trách. Ngoan, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại cùng nhau chơi @ Vu kha V # hình minh hoạ #]
Trong ảnh, một cậu bé mặc áo len màu trắng đang co người lại, một tay đang cầm điện thoại xem video, tay kia đang được truyền nước. Mấu chốt là, cũng không biết cố ý hay vô tình, đường viền cổ áo của đứa trẻ hơi rộng để lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Làn da trắng nõn, đôi mắt to ửng đỏ, biểu cảm nhỏ nhắn đáng thương, mái tóc mềm mại vô tư..... Đứa trẻ này đơn giản là hấp dẫn hơn hình đại diện nhỏ bé của Trương Mộc Lâm trong bộ quần áo ngủ ở góc bên phải của ảnh chụp màn hình.
Chà, nó khiến cho người ta cảm thấy ngứa ngáy, và họ muốn ôm anh chàng nhỏ bé tội nghiệp này vào lòng.
Kết quả là rất nhiều người hâm mộ của gia đình Trương Mộc Lâm thường xuyên theo dõi Weibo của anh ấy đến Weibo của Vu Kha theo dõi cậu. Kể từ đó, Vu Kha bắt đầu có người hâm mộ của riêng mình.
Kết quả này nằm trong dự đoán của Trương Mộc Lâm, và cũng là mục đích chính của bài đăng trên Weibo của anh. Anh ấy muốn thu hút một số người hâm mộ đến với Vu Kha và khen ngợi cậu ấy. Trước hết Vu Kha là một trong những người bạn hiếm hoi thích anh ngay từ lần đầu gặp mặt. Thứ hai, Vu Kha đã giúp anh rất nhiều khi anh chơi game ngày hôm nay, và sẽ còn nhiều hơn nữa trong tương lai.
Chà, họ vừa là bạn vừa là thần tượng của anh ấy trong game!