Người chung quanh đều nhường đường cho anh đi.
Bọn họ đều chờ mong, nhìn chằm chằm cảnh này.
Không biết Triệu Tinh Vũ sẽ bị Tề đại tiểu thư đuổi ra ngoài cửa, hay là để anh ở lại...
“Tư Tư!”
Triệu Tinh Vũ vỗ vỗ cửa.
Nghe được tiếng gọi quen thuộc, trong nháy mắt Tề Tư Tư giật mình.
“Anh vào đi ạ!”
Triệu Tinh Vũ dừng một chút, đẩy cửa ra.
Trong phòng, Tề Tư Tư trang điểm rất nhạt, chỉ có son môi đỏ thẫm trên môi là sáng mắt nhất, làm nổi bật cả dáng người kiều diễm lung linh của cô.
Thấy người đàn ông ngơ ngác, Tề Tư Tư lập tức cười dặn dò anh: "Đóng cửa lại!”
"Ồ!"
Triệu Tinh Vũ quay xe lăn, xoay người đóng cửa lại.
Nhớ tới ý đồ của mình, anh vội vàng đặt tô mì lên bàn.
“Mẹ..." Vừa mới mở miệng, Triệu Tinh Vũ vội vàng sửa lại: “Thím bảo anh đến đưa mì cho em.”
Người đàn ông này đang thăm dò cô!
Tề Tư Tư cảm thấy ngọt ngào, trên mặt ra vẻ bình tĩnh mở miệng, "Tới giờ này rồi mà anh còn gọi mẹ là thím gì nữa, sau này nhớ đổi giọng đấy! Giờ anh là con rể của mẹ em rồi!”
“Thật sao?”
Triệu Tinh Vũ đẩy xe lăn, đi tới trước mặt cô, dùng cặp mắt đen kịt kia nhìn chằm chằm cô, giống như thợ săn khóa chặt con mồi.
Tề Tư Tư hoàn toàn không sợ anh, thậm chí còn nhìn ngược lại anh.
Quả thực anh rất đẹp trai.
Đây là món quà duy nhất mà cặp cha mẹ vô trách nhiệm kia để lại cho anh.
Đôi mày như kiếm, hai mắt như sao, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, hàm dưới ưu việt, hoàn mỹ như được đao khắc ra.
Bởi vì đang trong giai đoạn dưỡng thương, sắc mặt của người đàn ông tái nhợt, màu môi ảm đạm, có thêm chút cảm giác gầy yếu.
“Tề Tư Tư, rốt cuộc em nghĩ gì vậy?”
Không đợi cô trả lời, giọng nói của người đàn ông có chút cô đơn.
Anh muốn dũng cảm, nhưng lại không dám tiến lên một bước vượt quá giới hạn kia.
“Triệu Tinh Vũ!”
Cô khom lưng, ôm lấy cổ anh.
Nghĩ đến người đàn ông kiếp trước ở bên cạnh mình yên lặng bảo vệ mình nhiều năm như vậy, cô lập tức cảm thấy đau lòng không thôi.
“Hả?”
Người đàn ông ngẩng đầu lên.
Đôi mắt sáng ngời như sao kia đang chuyên chú nhìn cô, giống như cô chính là toàn bộ thế giới của anh.
Tề Tư Tư cúi người xuống, ánh mắt đối diện với anh, gằn từng chữ: "Lời mà em nói hôm nay, có hiệu quả cả cuộc đời này!"
“Em không thích Hàn Quế Binh nữa.”
"Em muốn ở bên anh, cả đời!"
Trước mắt Triệu Tinh Vũ trống rỗng, giọng nói vang lên bên tai phảng phất như tiên nhạc, khiến cho trái tim của anh vui như nở hoa ngay lập tức.
“Em chắc chắn chứ? Em thật sự không hối hận chứ?”
Nếu là lúc trước, chắc chắn Triệu Tinh Vũ sẽ rất vui lòng.
Nhưng hiện giờ thương thế ở chân của anh vẫn chưa rõ có thể hoàn toàn chữa khỏi hay không, tương lai sau này chưa biết được, Tư Tư thật sự sẽ không chán ghét anh sao…
“Chẳng lẽ... anh muốn em gả cho người đàn ông khác? Ngủ với người đàn ông khác? Sinh con cho người đàn ông khác sao?”
Tề Tư Tư cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh.
Nói đến nước này rồi, không ngờ người đàn ông này vẫn còn do dự!
“Không được!”
Hai mắt Triệu Tinh Vũ đỏ lên, nắm chặt tay cô.
Vừa nghĩ tới cô sẽ nở nụ cười với người đàn ông khác, để cho cơ thể xinh đẹp của cô quấn quýt với người đàn ông khác, anh lập tức cảm thấy ghen tị đến mức muốn thiêu trụi đối phương đến khi cả tro cũng không còn, khiến cho anh gần như muốn nổi điên lên.
“Vậy không phải là được rồi sao!”
Tề Tư Tư đắc ý cười, trong mắt hiện lên chút giảo hoạt.
“Tư Tư, nếu như em nắm tay anh, cả đời này anh sẽ không buông ra đâu đấy.”
Triệu Tinh Vũ cảnh cáo lần cuối cùng.
“Em biết rồi.”
Tề Tư Tư dùng sức gật đầu, suy nghĩ một chút, nũng nịu gọi: "Ông xã~”
Một tiếng ông xã này, Triệu Tinh Vũ đã trông mong được nghe nó từ rất lâu rồi, anh đã mơ thấy vô số lần vào lúc ban đêm.
Hôm nay khi anh thật sự nghe được rồi, cả người anh cảm thấy vui sướиɠ và lâng lâng, giống như đang nằm mơ.
Tề Tư Tư cảm thấy như vậy còn chưa đủ.
Cô xoay người lại gần, vểnh đôi môi đỏ mọng lên rồi nhẹ nhàng hôn anh một cái.