Chương 10: Một Đám Người Thật Buồn Cười Thật Đáng Thương
Hoa lão phu nhân mặc một bộ gấm màu nâu thêu hình năm con dơi, trên tay cầm một chuỗi tràng hạt Phật Châu, trên mặt toát ra khí chất.
Hoa Thư Nguyệt nhìn thấy Hoa lão phu nhân liền vội vàng đi qua, quan tâm nói: "Tổ mẫu, sao người lại xuống đây, ngoài trời lạnh lắm, không phải nói người đừng xuống đây sao ạ."
"Ta không xuống thì sao nhìn thấy người trước người sau hai mặt được!"
Vừa nói, Hoa lão phu nhân trừng mắt nhìn Hoa Thiên Thiên: "Trước đây nhìn ngươi rất đáng thương, không biết còn tưởng ngươi ở Hoa gia và Tiêu gia rất uỷ khuất! Hừ, không ngờ ở chỗ kín đáo, ngươi thật xảo quyệt đanh đá! Tướng phủ chúng ta sao lại nuôi ra loại nữ nhi như vậy!"
Nghe thấy âm thanh của Hoa lão phu nhân tức giận đến run lên, Hoa Thư Nguyệt vội vàng nói: "Tổ mẫu, người đừng tức giận, tức giận thân thể không tốt."
Hoa lão phu nhân nhìn Hoa Thư Nguyệt vẻ mặt liền dịu đi một chút, bà ta vỗ nhẹ vào tay Hoa Thư Nguyệt nói: "Cũng là nữ nhi của Hoa gia sao lại kém nhiều như vậy."
Sau đó, bà ta quay đầu trừng mắt nhìn Ly thị: "Đều do cô dạy ra đứa con gái tốt như vậy!"
Bà ta ở trước mặt nhà mẹ đẻ cũng không cho Ly thị chút mặt mũi, sắc mặt Ly thị cứng đờ, không khỏi cúi đầu: "Là lỗi của con dâu, sau này con sẽ dạy dỗ Thiên Thiên thật tốt."
Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn Hoa Thiên Thiên, trong giọng nói có chút trách móc: "Lần này con đi quá xa rồi!"
Nàng ta đi đến bên cạnh Hoa Thiên Thiên thấp giọng nói: "Mặc kệ con vì lí do gì, nhanh cùng chúng ta về tướng phủ! Ta đã đồng ý với mẹ chồng con, của hồi môn của con đều giao cho bọn họ xử lí, bọn họ mới bằng lòng tha thứ cho con, lần này không tính, lần sau nương không giúp được con đâu."
Ly Nguyên Bang không ngờ ngay cả cô của mình cũng đối xử với biểu muội của mình như vậy, tức giận đến nổi gân xanh trên đầu.
"Cô cô, Tiêu gia đối xử với biểu muội thế nào chắc người không biết, người nói biểu muội nuốt cơn giận thì thôi đi, sao lại vẫn muốn lấy của hồi môn của muội ấy đưa cho Tiêu gia!"
Ly thị không bằng lòng liếc nhìn cháu trai một cái: "Bang ca nhi, nữ tử gả phu từ phu, đây là thiên kinh địa nghĩa, những của hồi môn của nó về sau cũng để lại cho con của nó, bây giờ giao ra với về sau giao ra có gì khác nhau! Bây giờ lấy của hồi môn của nó, còn có thể giữ được chồng mình!"
Vừa nói, trên mặt Ly thị có chút khó chịu: "Bang ca nhi, về sau đừng xen vào chuyện của Thiên Thiên. Nó đã gả đi, muốn tránh khỏi nghi ngờ, con ở cùng một chỗ với nó sẽ huỷ hoại thanh danh của nó!"
Ly Nguyên Bang nghe xong lời Ly thị nói, tức giận đến mức nắm thành quyền, nhưng người đối diện lại là cô cô ruột của hắn nên hắn không thể đánh!
Hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía Hoa Thiên Thiên, chỉ thấy trong mắt của biểu muội phủ một tầng sương mù, nhưng sau một lúc, sương mù dường như dần dần ngưng tụ thành băng.
"Ta sẽ không quay về, Tiêu thế tử đã viết thư hoà li, hai chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa. Nếu các người muốn cho Tiêu gia của hồi môn thì cứ gả cô nương khác vào Tiêu gia, đừng đánh chủ ý lên của hồi môn của ta!"
Khuôn mặt tròn trịa đầy của Hoa Thiên Thiên kiên quyết, trước đây nàng sẽ đau lòng vì sự thiên vị của mẫu thân, nhưng bây giờ nàng chỉ nghĩ những người này thật buồn cười thật đáng thương.
Hoa lão phu nhân thấy Hoa Thiên Thiên dầu muối không ăn, dậm cây gậy gỗ hoa lê trong tay phát ra âm thanh "thùng thùng".
"Nghiệp chướng, nghiệp chướng! Một nữ tử như ngươi, sao có mặt mũi đề nghị hoà li! Sau khi hoà li ngươi muốn đi đâu? Hoa gia chúng ta sẽ không dung thứ cho một người vợ bị bỏ rơi! Chẳng lẽ ngươi muốn tổ phụ của người trở thành trò cười trong kinh thành này sao!"
"Nếu Hoa gia của mấy ngươi không thể dung thứ, vậy ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Hoa gia!"
Hoa Thiên Thiên lạnh lùng liếc nhìn những người trước mặt: "Những năm này ta hầu hạ các người, làm nô ɭệ trong tướng phủ, có thể coi như báo đáp ân huệ cho mấy người! Nếu các người cảm thấy còn chưa đủ, vậy ta sẽ trả cho các ngươi một ít máu thịt!"
Nói xong, nàng rút ra một con dao găm từ thắt lưng, vung tay chém về phía cánh tay của mình. Không ngờ, một bàn tay to lớn đã nắm lấy cổ tay của nàng, con dao sắc bén lập tức cắt một vết thật dài trên cánh tay nam nhân.
"Đại biểu ca."
"Đại ca."
Hoa Thiên Thiên và Ly Nguyên Bang đồng thời hô lên, Ly Uyên nhìn vào cánh tay đang chảy máu của mình thậm chí còn không cau mày.
Tuy nhiên, khi bàn tay to lớn của hắn nắm chặt lòng bàn tay Hoa Thiên Thiên, hắn không khỏi ho nhẹ một tiếng.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho chấn động, đặc biệt là Hoa gia bọn họ không ngờ hôm nay Hoa Thiên Thiên vốn thậm chí không dám lớn tiếng lại dám dùng dao trước mặt bọn họ!
Hoa Cảnh Lễ nhìn thấy miệng vết thương của Ly Uyên liền cau mày, hắn không hiểu, chỉ là làm Hoa Thiên Thiên xin lỗi Tiêu gia, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
"Vì loại người này mà làm tổn thương chính mình, muội là đồ ngốc sao!"
Giọng nói của Ly Uyên trầm thấp, tràn đầy trách móc, nhưng trong mắt lại không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.
Hoa Thiên Thiên không ngờ Ly Uyên sẽ tránh cho nàng một đao, đao này nàng dùng sức, chính là muốn không liên quan gì đến Hoa gia nữa.
Nàng nhìn thấy Ly Uyên chảy máu nhiều như vậy, đến nỗi trái tim như bị một bàn tay to lớn giữ chặt, suýt chút nữa quên đập, nhưng nàng nhanh chóng đi tới giúp Ly Uyên xử lí miệng vết thương.
Ly Uyên không có ngăn cản Hoa Thiên Thiên, mà là mím chặt khóe môi, nhẹ giọng nói: "Đã hoà li, viết thư hoà li chưa?"
Hoa Thiên Thiên gật đầu: "Là Tiêu thế tử tự tay viết, ta đã ấn dấu vân tay."
Nghe được từ "dấu vân tay", Ly Uyên khẽ cau mày, khi nhìn thấy vết thương trên tay Hoa Thiên Thiên, ánh mắt lại tối sầm.
"Nếu đã ký thư hoà li, những chuyện vớ vẩn này từ đâu ra nhiều như vậy, muội ấy đã gả ngoài thì không còn là Hoa gia tiểu thư nữa, lại hoà li với Tiêu thế tử rồi, cũng không liên quan gì tới Tiêu gia nữa!"
"Uyên nhi nói đúng."
Lúc này, Ly lão phu nhân từ trong phòng đi ra, trên khuôn mặt vốn có chút uy nghiêm, lạnh lùng nói: "Bang nhi, đuổi những người không liên quan gì đến nhà chúng ta đi, nếu bọn họ không đi, con hãy đi báo quan phủ bọn họ đột nhập nhà dân."
Tuy Ly lão phu nhân xưa nay rất hiền lành, nhưng bà đã từng là đương gia chủ mẫu của phủ tướng quân, trải qua rất nhiều chuyện như vậy, kinh nghiệm bao năm tích lũy trong cơ thể làm người khác không thể bỏ qua.
Khi Ly thị nghe được lời nói của Ly lão phu nhân, vội vàng liếc nhìn Hoa lão phu nhân bên cạnh, la lên: "Mẹ, sao lúc này mẹ còn thiên vị Thiên Thiên, đây không phải đang giúp nó, là đang hại nó. Sau khi nó hoà li còn con đường nào không? Sau này phải làm sao? Thanh danh nó bị huỷ hoại, ai sẽ muốn nó nữa! Tiêu thế tử là thanh niên tài tuấn trong kinh thành, Thiên Thiên có được phu quân như vậy đã rất tốt, thế tử phu nhân không làm, lúc này lại biến thành bộ dạng như vậy, chẳng lẽ muốn gả nó cho chân đất sao. Mẹ, bây giờ Thiên Thiên quay về xin lỗi còn kịp. Tiêu gia cũng không phải không thông tình đạt lí!"
Nghe xong lời Ly thị nói, Ly lão phu nhân tức giận đến đỏ mắt: "Làm gì có người mẹ nào nói con gái mình như vậy! Thiên Thiên của chúng ta là cô nương tốt nhất trên đời, con bé xứng đáng có được nam nhân tốt hơn! Lão thân để lại lời nói của mình ở đây, sau này Thiên Thiên của chúng ta nhất định sẽ gả cho một nam nhân tốt nhất trên đời!"