Chương 4: Dẫn Người Bắt Gian
Uông Vũ Mạt ban đầu cho rằng mọi người trong công ty ghen tị, cố tình bôi đen Giang Uyển Nhi.
Không ngờ chị em tốt của cô lại bắt được một người đàn ông tuyệt vời như Hoắc Ngạn Thần.
Khi người phụ nữ khác lừa dối đàn ông, Uông Vũ Mạt chắc chắn sẽ chỉ trỏ, bình phẩm đối phương không kiềm chế được, nhưng khi điều này xảy ra với Giang Uyển Nhi, cô không nhịn được giơ ngón cái lên.
Không hổ là chị em tốt của cô!
"Phản ứng của cậu đã xác nhận tin đồn này là thật."
Uông Vũ Mạt không khống chế được nhe răng cười, đưa tay chỉnh lại quần áo của Giang Uyển Nhi, quan tâm hỏi: "Khi nào cậu đá Lục Minh? Hắn và Hoắc Ngạn Thần không phải cùng loại người, Hoắc Ngạn Thần tốt hơn hắn nhiều."
Nói đến cuối, Uông Vũ Mạt không thể giấu được nụ cười, cười to hơn.
Vừa cười vừa khen.
Nhắc đến Lục Minh, cơn tức giận của Giang Uyển Nhi lại nổi lên.
Cô nhét miếng sôcôla cuối cùng vào miệng, oán hận mà cắn.
"Sáng nay mình và hắn đã chia tay, từ nay về sau mình và hắn không còn liên quan gì đến nhau nữa."
Điều Giang Uyển Nhi ghét nhất chính là tính kế, đặc biệt là dùng tình cảm làm bẫy, lấy sự chân thành làm bẫy.
Dụ dỗ cô rơi xuống từng bước, từng bước một...
Đúng là đồ khốn nạn!
Sau này gặp một lần đánh một lần.
Uông Vũ Mạt lập tức bày ra thái độ ăn dưa, nóng lòng hỏi: "Hai người các ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Một ngày một đêm không gặp, cậu ở bên này đã bắt đầu bán sỉ dưa.....nói mau, nói mau, rốt cuộc chuyện này là như thế nào."
Uông Vũ Mạt và Giang Uyển Nhi là bạn cùng lớp đại học, hai người rất hiểu nhau.
Để theo đuổi Giang Uyển Nhi, Lục Minh sẽ đích thân đến trường suốt nửa năm, đưa cơm và chăm sóc cho cô, bất chấp gió mưa.
Khi đó, mọi người đều cảm thấy Giang Uyển Nhi đã gặp được tình yêu đích thực.
Giang Uyển Nhi cũng bắt đầu chấp nhận sự quan tâm chăm sóc của đối phương.
Thời gian trôi qua, đồ chó kia nghẹn hư, hoàn toàn đánh cô tỉnh.
Giang Uyển Nhi thở dài, miêu tả hoàn cảnh của mình: "Mình bị tính kế, để lót đường cho tương lai của hắn, Lục Minh đã đích thân đưa mình đến giường của Hoắc Ngạn Thần. Đêm qua hắn đưa mình lên giường Hoắc Ngạn Thần, sáng hôm nay dẫn người đến bắt gian."
"Mẹ kiếp, ánh mắt hắn còn khá tốt, giúp cậu chọn người tình trong mộng của 90% phụ nữ Giang Thành. "
Uông Vũ Mạt bỏ qua Lục Minh, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào Hoắc Ngạn Thần, thần bí hỏi: "Đúng rồi, kỹ năng của Hoắc Ngạn Thần thế nào? Có làm cậu sống mơ mơ màng màng không?"
Đôi mắt của Giang Uyển Nhi trống rỗng, thuận miệng ứng phó: "Cả đêm không ngủ."
"Mẹ kiếp! Thật bất ngờ! Tốt hơn so với đồ chó Lục Minh gấp trăm lần, chị em tốt, từ nay về sau có Hoắc tổng, Lục Minh cái gì chứ, cho hắn cút."
Ở chung với Hoắc Ngạn Thần sao?
Giang Uyển Nhi không có ý như vậy. Người kia là người đứng đầu tập đoàn Hoắc thị, cô chỉ là một trợ lý đặc biệt nhỏ nhoi. Nếu không có sự sắp xếp đặc biệt của Lục Minh, giữa hai người tương tác nhiều nhất chắc là chuyện công việc.
Cô rất rõ thân phận địa vị của mình, không mơ ước tới Hoắc Ngạn Thần.
Đêm hôm qua xem như chuyện ngoài ý muốn đi.
"Mình và Hoắc Ngạn Thần không có khả năng."
Giang Uyển Nhi lập tức chặt đứt suy nghĩ của Uông Vũ Mạt.
Uông Vũ Mạt khẽ cau mày, không thể hiểu được người bên cạnh, người khác sẽ giống như con lười ăn vạ với Hoắc Ngạn Thần, nhưng không có cơ hội.
Trước mặt Giang Uyển Nhi có cơ hội tốt như vậy, cô lại không biết trân trọng.
Không được, không được, người đàn ông tốt như vậy phải là của chị em tốt của cô.