Editor: sukiee
Giang Chi giật giật hàng mi, lại có nhiệm vụ cốt truyện.
Nàng phát hiện các nhiệm vụ trọng cốt truyện cũng không gò bó tính cách của nàng lắm.
Trong nguyên tác, giai đoạn đầu Giang Chi được cho là tươi sáng, hào phóng lại đơn thuần bị nữ chủ lừa gạt, giai đoạn sau thì hắc hóa, trở nên ghen ghét, âm ngoan hãm hại nữ chủ.
Giang Chi cũng từng hỏi qua nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ thế nào, nhưng mà cái hệ thống này lại tựa như chết, không có trả lời nàng.
Vừa đúng lúc, vậy thì lấy nhiệm vụ lần này thử xem xem.
“Vòng tay của tỷ thật là đẹp mắt.” Ánh mắt có chút hâm mộ, ghen tỵ của Bạch Nhuyễn Nhuyễn dừng ở trên cổ tay của Giang Chi.
“Ừm.” Giang Chi tùy ý đáp lại.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn cau mày, nàng cho rằng với tính cách của nữ nhân ngốc nghếch, thẳng thắn như Giang Chi thì sẽ trực tiếp nói hết thông tin về chiếc vòng tay này ra, vậy mà không nghĩ tới thế nhưng không nói.
“Thật tốt, nhà muội nghèo, còn chưa bao giờ đeo trang sức bằng bạc.” Ánh mắt Bạch Nhuyễn Nhuyễn hơi hơi hạ xuống.
“Không có việc gì, về sau muội sẽ có rất nhiều cơ hội.” Giang Chi tùy ý vẫy vẫy tay.
Nàng ăn ngay nói thật. Về sau các loại đại lão đều sẽ đem kỳ trân dị bảo của thế gian đến trước mặt nữ chủ, chờ nữ chủ thu đâu.
Hơn nữa, nàng cũng đâu phải chưa từng nghèo, kiếp trước nàng cũng nghèo nhé.
Đáy mắt Bạch Nhuyễn Nhuyễn hiện lên một tia oán hận, cảm giác Giang Chi đang cười nhạo, khinh thường nàng.
Dưới ống tay áo trắng, nàng hơi siết chặt ngón tay.
“Bát sư tỷ, vòng tay của tỷ là pháp khí trữ vật sao?” Bạch Nhuyễn Nhuyễn có chút tò mò hỏi.
“Đúng vậy.” Giang Chi đáp lại.
Kỳ thật Bạch Nhuyễn Nhuyễn cũng chỉ là muốn nàng chủ động đưa ra pháp khí mà thôi.
Bất quá giai đoạn đầu nguyên chủ cho nữ chủ nhiều đồ vật như vậy, cuối cùng còn không phải đều rơi vào một cái kết cục bi thảm sao?
Kỳ thật Giang Chi cũng chỉ đem cốt truyện làm tài liệu tham khảo, nàng không tin nữ chủ ở bên trong cốt truyện là vạn nhân mê ngốc bạch ngọt, chắc chắn phải là một đóa hắc tâm liên mới đúng.
Đừng hỏi nàng làm sao thấy được, tiếp xúc với đủ loại màu sắc, hình dạng người, tự nhiên có thể phân biệt ra được.
Một cái pháp khí cao giai, trong không gian trữ vật của nàng có rất nhiều. Thật ra Giang Chi cũng không có để ý nhiều, nhưng là nàng không muốn bị đạo đức bắt cóc.
Hơn nữa hiện tại nàng còn muốn thử hệ thống một chút nên làm bộ không hiểu.
“Là mẫu thân của tỷ cho tỷ sao?” Bạch Nhuyễn Nhuyễn từng bước hỏi.
“Trả lời đúng, đáng tiếc không có khen thưởng.” Giang Chi đã khoanh chân ngồi dậy, đôi mắt sáng trong bởi vì thổi qua tới mà hơi nheo lại, màu son đỏ bừng.
Ở độ tuổi nhỏ như vậy, nàng đã có ngoại hình tuyệt đẹp như vậy.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn có chút khó chịu khi nhìn đến khuôn mặt minh diễm, xinh đẹp, bắt mắt như vậy.
“Muội, muội có thể nhìn xem đồ vật bên trong không?” Bạch Nhuyễn Nhuyễn thật cẩn thận hỏi.
Giang Chi bĩu môi: “Được.”
【 Hảo gia hỏa, mặt còn dày hơn cả mình, không hổ là người có thể làm nữ chủ. 】
Giang Chi tùy ý lấy ra một kiện pháp khi cao giai từ trong không gian, đưa qua: “Nghe nói sợi dây chuyền này có thể đỡ được một đòn từ đại năng tu tiên.”
Bạch Nhuyễn Nhuyễn cầm sợi dây chuyền, giống như có chút yêu thích không buông tay. Nhìn đi nhìn lại trong lòng bàn tay, mới thật cẩn thận nhìn về phía Giang Chi: “Bát sư tỷ, muội rất thích nó, tỷ có thể, có thể tặng cho muội không?”
Nếu là người khác nhất định sẽ ngượng ngùng nếu cự tuyệt.
Nhưng Giang Chi không phải là người khác.
“Không thể.” Giang Chi mỉm cười, mắt ngọc mày ngài.
“Vì, vì cái gì?” Bạch Nhuyễn Nhuyễn thật sự có chút giật mình, đây không phải là giả vờ.
Giang Chi lấy sợi dây chuyền từ trên tay nàng, cười: “Bởi vì ta cũng rất thích nó.”
Sắc mặt Bạch Nhuyễn Nhuyễn có chút cứng đờ, thiếu chút nữa không thể duy trì được biểu tình.
Vì sao Giang Chi lại không theo kịch bản mà ra bài?
Hơn nữa mẫu thân nàng khẳng định không chỉ cho nàng một chút đồ vật như vậy. Cho Bạch Nhuyễn Nhuyễn này một chút thì có làm sao?