Dù sao chuyện xuyên việt sống lại cũng là một thứ rất mơ hồ, nếu là người bình thường tính tình có thay đổi lớn thì cũng ít bị người chú ý tới, tự nhiên không nhấc nổi gợn sóng, nhưng nguyên chủ là phu nhân giới hào môn, người bên gối cũng có lí lịch khó lường, khó bảo đảm sẽ không bị nhìn ra.
Mà tập đoàn Hoắc thị có rất nhiều hạng mục nghiên cứu y tế, vạn nhất phát rồ nghiên cứu cơ thể người thì sao?
Nhà tư bản không có lương tâm, mánh lới chuyển thế sống lại quá lớn, phú hào lại càng theo đuổi trường sinh, Chung Luật sẽ không ngốc đến mức đưa tư liệu thực tế.
Trước khi ly hôn, cậu vẫn cố gắng giả bộ làm nguyên chủ.
Nếu cả đời này nguyên chủ lấy nuôi người làm nhiệm vụ của mình, tâm nguyện là Hoắc Dụ học giỏi, vậy cậu kế thừa di chí, cũng quản một chút là được.
Một giây sau, cửa phòng rầm rầm một tiếng, giống như muốn nổ tung.
Hoắc Dụ đá cửa hô to, khàn cả giọng: "Anh dựa vào cái gì bảo ba tôi dừng tiền tiêu vặt của tôi! Mẹ kế! Hồ ly tinh! Trả tiền mau!”
Chung Luật: "......"
Hồ ly tinh? Mẹ kế?
Mẹ kiếp.
Khí Thần đối mặt với ống kính mặt thối không thuốc chữa, fan tuyệt vọng đề nghị cậu đi yêu đương, nói không chừng có thể cải tử hồi sinh.
Chung Luật không ngờ, lại còn có một ngày bị mắng là hồ ly tinh.
Chung Luật hít sâu một hơi, kéo cửa ra, Hoắc Dụ không đề phòng đá hụt, vóc dáng một mét tám hai suýt chút nữa ngã thành gấu chó.
Hoắc Dụ hùng hùng hổ hổ chơi game đánh tới thời khắc mấu chốt, học sinh trung học nóng nảy nghiện internet không có tiền nạp game, quyền đấm cước đá với không khí đến phát điên.
Chung Luật: "Ba cậu cắt tiền tiêu vặt của cậu thì liên quan gì đến tôi?"
Hoắc Dụ: "Chính là anh xúi giục ba tôi, anh còn không thừa nhận! Tôi muốn nói với bà nội anh ngược đãi tôi!”
Chung Luật: "Tôi nói là ba cậu nghe à? Ba cậu ba tuổi hả? Sao cậu không tự mình tìm ba cậu đi?"
Hoắc Dụ: "Tôi đang ở nhà, cái gì cũng không làm!”
Chung Luật: "Có thể là dùng tiền mua tài khoản bị phát hiện.”
Hoắc Dụ đúng lý hợp tình: "Tôi chỉ mua một tài khoản, ngày nào tôi cũng dùng, ba tôi còn mua du thuyền để ở bến tàu còn chưa từng mở kìa!”
Hoắc Dụ hung ác nhìn Chung Luật: "Trước kia ông ấy không quản tôi tiêu tiền, đều là do anh.”
Chung Luật: "......"
Đây chính là quan điểm tiêu dùng giản dị tự nhiên của người có tiền sao? Quấy rầy rồi.
Chung Luật thật lòng thật dạ nói: "Cậu dùng tài khoản Abandon cũng không nâng cao thể nghiệm trò chơi, dùng tiền tìm rắc rối, ba cậu phỏng chừng không nhìn nổi. Không bằng tìm chút chuyện khác làm, ví dụ như làm bài tập?"
Vừa nhắc tới làm bài tập, Hoắc Dụ lập tức lười nhìn cậu, "Mắc mớ gì tới anh. Cắt đứt tiền tiêu vặt của tôi, tôi với anh không đội trời chung!”
Chung Luật: "......"
Biến đi.
Chung Luật đi lầu hai thư phòng, bên trong có đặt máy tính để bàn chất lương cao, cậu muốn thử một chút tốc độ ra tay, có tiềm lực đánh eSport hay không.
Cậu phát hiện đàn dương cầm và phổ đàn có độ khó rất cao ở nhà, đại khái là nguyên chủ đang dùng, điều này làm cho cậu có chờ mong nhất định đối với độ linh hoạt của ngón tay.
Chung Luật ngồi ở trước máy tính, tự tin khởi động máy, hai mươi giây sau, cậu nhìn giao diện 【 xin nhập mật mã 】 có chút há hốc mồm, thử sáu số chứng minh thư, không được.
Máy tính trong thư phòng còn thiết lập mật mã! Phòng chống trộm sao?
Dưới lầu ngược lại còn có một máy tính để bàn của Hoắc Dụ, nhưng một ngày 24 giờ Hoắc Dụ giống như lớn lên trên máy tính, Chung Luật không có cơ hội sử dụng một mình.
Buổi tối, Chung Luật gọi đồ ăn bên ngoài, ngồi trong phòng khách ăn, vừa lướt điện thoại di động suy nghĩ tìm một công việc bán thời gian kiếm tiền.
Không biết nguyên chủ gửi tiền ở đâu, cậu có thói quen tự lực cánh sinh, không làm được chuyện đào tiền người ta khắp nơi.