Vô Thượng Tiên Tôn

Chương 11: Huyết Ngục Tịnh Liên

Cả nhóm tiếp tục di chuyển sâu vào Huyết Ngục, nơi mà những bí mật kinh hoàng nhất của Hắc Sát Giáo vẫn đang bị phong ấn. Không khí trở nên đặc quánh, mỗi hơi thở như nặng nề hơn, và sự u ám bao trùm khắp nơi, làm cho mọi thứ trở nên ngột ngạt đến nghẹt thở.

"Lăng Thiên, ngươi có cảm thấy không? Tầng khí đen này dường như đậm đặc hơn so với lúc chúng ta mới bước vào," Hồng Liên cất giọng, ánh mắt nàng tập trung vào những tia sáng lờ mờ nhảy múa quanh mình.

"Ta cảm nhận được. Đó là do chúng ta đang tiến gần đến trung tâm của Huyết Ngục. Mọi thứ càng lúc càng nguy hiểm," Lăng Thiên đáp lại, giọng nói nghiêm trọng.

Minh Vũ quan sát xung quanh, đôi mắt hắn khẽ nheo lại. "Hắc Quỷ không phải là kẻ duy nhất mà chúng ta phải đối mặt. Chắc chắn còn nhiều nguy hiểm đang chờ đợi phía trước. Chúng ta không được lơ là."

Bạch Thanh, lúc này im lặng hơn thường ngày, lên tiếng với vẻ cảnh giác: "Ngươi nói đúng. Nơi này không chỉ có bóng tối và quỷ khí. Ta còn cảm nhận được một luồng sức mạnh khác, một thứ gì đó bí ẩn và đầy quyền năng."

Lăng Thiên ngừng lại, đôi mắt ánh lên sự tò mò. "Ngươi cảm nhận được điều gì, Bạch Thanh?"

"Không rõ ràng lắm... nhưng dường như có một luồng linh khí cực kỳ mạnh mẽ đang ẩn giấu trong sâu thẳm. Nó không giống với tà khí của Hắc Sát Giáo, mà giống như... một dạng linh khí thuần khiết."

Minh Vũ nghe thấy vậy, ánh mắt trở nên sâu xa hơn. "Linh khí thuần khiết? Ở giữa một nơi như Huyết Ngục? Điều này thật khó tin. Nhưng nếu đúng như ngươi nói, có lẽ đó chính là chìa khóa mà chúng ta đang tìm kiếm."

Cả nhóm tiến bước, sự thận trọng được đặt lên hàng đầu. Dọc theo hành lang dài hẹp, họ bắt gặp những dấu tích cổ xưa, những bức tường khắc đầy ký tự kỳ quái mà không ai trong nhóm hiểu được. Những hình thù quái dị, những cảnh tượng quỷ dị như được chạm khắc từ hàng ngàn năm trước, hiện ra trước mắt họ như một lời cảnh báo về sự nguy hiểm.

"Những ký tự này... chúng có vẻ như là những câu thần chú phong ấn," Minh Vũ nhận xét, ngón tay chạm nhẹ vào một trong những hình vẽ.

Hồng Liên nhíu mày, quan sát kỹ lưỡng. "Nhưng chúng không chỉ phong ấn tà khí. Có vẻ như chúng cũng giữ lại một thứ gì đó quý giá... thứ mà chúng ta cần tìm."

Lăng Thiên dừng lại trước một bức tường lớn, đôi mắt chợt sáng lên khi nhìn thấy một điểm khác biệt. "Nhìn này, có một lỗ hổng trên tường, và xung quanh nó có những dấu vết mòn như thể có thứ gì đó đã từng được đặt ở đây."

Minh Vũ tiến đến, đôi mắt lấp lánh khi phát hiện ra điều mà Lăng Thiên đang ám chỉ. "Đây là một loại cơ chế. Có lẽ nếu chúng ta tìm được vật phù hợp để đặt vào đây, cánh cửa bí mật này sẽ mở ra."

Cả nhóm bắt đầu tìm kiếm xung quanh, nhưng không ai phát hiện ra vật nào có thể khớp với lỗ hổng đó. Thời gian trôi qua, sự căng thẳng càng lúc càng gia tăng khi họ cảm nhận được sự hiện diện của một thứ gì đó đang đến gần.

"Lăng Thiên, có lẽ chúng ta đang tìm kiếm sai chỗ," Bạch Thanh nói, sự bất an hiện rõ trong giọng nói của nàng. "Hãy nhớ lại những gì chúng ta đã học từ những người thầy. Những cơ chế phong ấn cổ đại thường liên quan đến linh lực của người mở khóa."

"Linh lực... Ngươi nói đúng!" Lăng Thiên bừng tỉnh, hắn đưa tay về phía lỗ hổng, linh lực từ cơ thể hắn tỏa ra và bắt đầu hòa quyện với cơ chế cổ xưa này. Ngay lập tức, một luồng sáng chói lòa bừng lên, cánh cửa bí mật từ từ mở ra, để lộ một lối đi dẫn xuống phía dưới.

"Cuối cùng cũng đã mở ra," Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm. "Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ có thể xảy ra."

Cả nhóm bước xuống lối đi, càng tiến sâu vào, luồng linh khí thuần khiết mà Bạch Thanh cảm nhận càng trở nên rõ ràng hơn. Nó không chỉ là một luồng khí, mà như một thực thể sống động, cuốn lấy họ, dẫn dắt họ đến một căn phòng rộng lớn được bao phủ bởi ánh sáng màu xanh lam dịu nhẹ.

Trong căn phòng đó, họ nhìn thấy một bông hoa sen khổng lồ, với những cánh hoa rực rỡ và lung linh như được làm từ ngọc bích. Trên mỗi cánh hoa, một giọt linh khí lấp lánh, tinh khiết và đầy sức mạnh, tụ hội lại, tỏa sáng như ánh trăng đêm rằm.

"Đây là... Huyết Ngục Tịnh Liên!" Hồng Liên thốt lên, đôi mắt nàng tràn ngập kinh ngạc. "Một loại linh hoa huyền thoại, có khả năng thanh lọc mọi tà khí và nâng cao sức mạnh của người sở hữu."

Lăng Thiên tiến lại gần, nhưng trước khi hắn có thể chạm vào Huyết Ngục Tịnh Liên, một giọng nói u ám vang lên từ bóng tối: "Kẻ nào dám xâm phạm thánh địa của Hắc Sát Giáo?"

Từ phía sau cánh cửa, một hắc y nhân khác xuất hiện, hắn đứng lặng lẽ nhưng ánh mắt chứa đựng sự giận dữ và khinh bỉ. "Ta là Huyết Sát, đại trưởng lão của Hắc Sát Giáo. Các ngươi đã dám xâm phạm nơi này, vậy thì đừng mong rời khỏi đây còn nguyên vẹn."

Minh Vũ bước lên phía trước, đối diện với Huyết Sát, giọng nói của hắn đầy thách thức: "Ngươi có thể mạnh, nhưng đừng nghĩ rằng chúng ta sẽ sợ hãi. Hôm nay, Hắc Sát Giáo sẽ phải trả giá cho những gì đã gây ra."

Huyết Sát cười lớn, nụ cười đầy điên loạn: "Ngươi không biết mình đang đối mặt với ai. Sức mạnh của ta vượt xa những gì ngươi có thể tưởng tượng. Ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào là nỗi kinh hoàng thật sự."

Hắn vung tay, linh lực đỏ như máu bùng phát, tạo ra một trận pháp khổng lồ bao quanh căn phòng. Những dòng khí đỏ ngầu như dòng máu bắt đầu cuộn trào, tạo thành những cơn sóng dữ dội tấn công cả nhóm.

Bạch Thanh lập tức tạo ra một kết giới bảo vệ, nhưng sức mạnh của trận pháp quá lớn khiến kết giới của nàng bắt đầu nứt vỡ. Hồng Liên và Minh Vũ cũng lao vào cuộc chiến, nhưng mọi đòn tấn công của họ đều bị đẩy lùi bởi sức mạnh vô biên của Huyết Sát.

Lăng Thiên đứng giữa trận pháp, mắt hắn nhắm lại, cố gắng cảm nhận nguồn sức mạnh của Huyết Ngục Tịnh Liên. "Nếu ta có thể hòa nhập linh lực của mình với Huyết Ngục Tịnh Liên, chúng ta sẽ có cơ hội."

Hắn tập trung toàn bộ sức mạnh tinh thần, kêu gọi linh lực từ sâu thẳm trong cơ thể, dẫn dắt nó hòa quyện với năng lượng tinh khiết từ Huyết Ngục Tịnh Liên. Ánh sáng từ bông hoa sen bắt đầu lan tỏa, lan tràn khắp căn phòng, đối kháng lại sức mạnh tà ác của Huyết Sát.

"Ngươi... ngươi không thể!" Huyết Sát hét lên, cố gắng ngăn chặn Lăng Thiên, nhưng hắn đã quá muộn.

Lăng Thiên mở mắt, ánh sáng xanh lam từ Huyết Ngục Tịnh Liên bùng nổ, đẩy lùi tà khí của Huyết Sát. "Đây là kết thúc của ngươi!" Lăng Thiên lao tới, kiếm của hắn kết hợp với sức mạnh của linh hoa, chém thẳng vào trung tâm của trận pháp.

Trận pháp nổ tung trong một tiếng nổ kinh thiên động địa. Huyết Sát gào thét trong đau đớn khi sức mạnh tà ác của hắn bị tiêu diệt, cơ thể hắn tan biến thành tro bụi trước khi bị cuốn vào hư không.

Cả nhóm đứng trong ánh sáng thanh khiết của Huyết Ngục Tịnh Liên, thở phào nhẹ nhõm khi mối đe dọa lớn nhất đã bị tiêu diệt. Lăng Thiên quay lại nhìn đồng đội, ánh mắt hắn tràn ngập niềm tin vào tương lai.

"Chúng ta đã chiến thắng, nhưng cuộc hành trình của chúng ta vẫn còn dài. Những bí mật và hiểm nguy phía trước sẽ còn khó khăn hơn rất nhiều. Nhưng với sức mạnh này, chúng ta sẽ không lùi bước," Lăng Thiên nói, giọng nói kiên định và quyết tâm.

Minh Vũ gật đầu, nụ cười đầy hài lòng trên môi. "Đúng vậy, chúng ta sẽ tiếp tục tiến bước, cho đến khi không còn bất kỳ kẻ nào dám đe dọa thế giới này."

Cả nhóm bước ra khỏi căn phòng, ánh sáng từ Huyết Ngục Tịnh Liên dẫn dắt họ tiến tới những bí mật còn ẩn giấu phía trước, nơi mà ánh sáng và bóng tối vẫn còn đang chiến đấu không ngừng.